Chương 931: Bị vu oan
Chương 931: Bị vu oan
Người lạ dễ phòng, trộm trong nhà khó phòng.
Xung quanh nếu có một hoặc hai người thân xấu tính thích chọc lửa, thường làm cho một điều có thể được xử lý được biến thành chuyện không thể thu xếp. Cho nên, Lệ Tuyền và em gái mình đối với những người thân họ hàng trong nhà muốn hận đến chết.
Những người họ hàng đó lại cho rằng chị em cô ấy xấu xa, muốn thay thế trưởng bối làm chủ nhà, cho nên mỗi lần xảy ra chuyện tất nhiên là phải đến nhà họ nói, muốn cha mẹ cô ấy quay lại làm chủ nhà. Thật ra là ham tiền nhà họ. Mỗi lần đại gia tộc Ngô gia có chuyện gì muốn bỏ tiền ra, thì mấy người đó đều muốn nhà họ ra nhiều hơn, chị em Lệ Tuyền khẳng định không để cho nhà mình làm oan đại đầu.
Giống như cha Tạ Uyển Doanh của cô đầu óc không tốt lắm, sau khi bị người ta lừa gạt lén đem học bổng của cô đưa em trai mình mua nhà. Gia đình Lệ Tuyền cũng vậy, đám người thân kia cũng muốn lừa gạt cha mẹ Lệ Tuyền có đầu óc không tốt lắm lấy tiền ra vô ích.
Hiện tại đám người kia biết được tin đồn, chạy tới Tạ gia luôn miệng nói giúp Lệ Tuyền và cha mẹ cô ấy đòi lại công bằng, kỳ thật đáy lòng tính toán cái gì có thể tưởng tượng được.
"Con gái chị bị bạn bè lừa gạt rồi."
Nghe thấy có người ở nhà nói xấu con gái mình, Tôn Dung Phương vội vàng quay người lại: "Con gái tôi và Lệ Tuyền bao nhiêu năm là bạn học là bạn bè, làm sao có thể lừa dối? Tôi nhận Lệ Tuyền làm con gái nuôi, chúng tôi lừa con bé làm gì. ”
"Trước tiên khoan hãy nói chuyện, nghe anh chị lớn tôi nói hết đã.” Người đối diện tự xưng là chú ba và thím ba của Ngô gia nói.
Cái gì nghe anh chị lớn nói xong, vẫn không phải hai người này nãy vẫn nói chuyện sao? Cha mẹ Lệ Tuyền nửa câu cũng không lên tiếng. Tôn Dung Phương quan sát nhà này, đột nhiên phát hiện con gái nuôi nhà này có chút giống hơi giống với nhà mình.
Sau khi bị Tôn Dung Phương mắng, chú ba của Ngô gia khụ khụ hai tiếng ở cổ họng sau đó nói: "Nhà anh trai và chị dâu tôi không tốt bằng nhà cô, bởi vậy để tôi nói hộ."
"Mấy người nói cái gì cũng được, không thể nói con gái nhà tôi lừa gạt bạn bè." Tôn Dung Phương nghiêm túc thương lượng với đối phương.
"Con gái cô không lừa gạt bạn bè, vì sao lại để Lệ Tuyên nằm viện nhưng lại giấu không nói cho chúng tôi? Cô ấy muốn gì? Tôi nghe nói, có người chuyên lừa các cô gái đến bệnh viện, sau đó phẫu thuật cắt bỏ nội tạng của họ, thận gan, bán cho người giàu, tự mình thu một khoản hoa hồng lớn." Thím hai Ngô gia miêu tả tin tức nóng hổi mấy ngày gần đây.
Chính vì có tin tức như vậy, cha mẹ Lệ Tuyền nghe thấy thì xúc động chạy tới.
"Con gái tôi muốn làm bác sĩ cứu người, làm sao có thể làm chuyện mua bán nội tạng?" Tôn Dung Phương bị đám người này chửi bới làm người khác tức đến chết.
"Loại chuyện này không phải bác sĩ làm thì ai có thể làm? Việc cắt bỏ các cơ quan chỉ có thể được thực hiện bởi các bác sĩ." Thím ba Ngô gia chỉ ra điểm mấu chốt, loại chuyện chuyên môn này không có bác sĩ phối hợp thì không thể hoàn thành.
"Nếu nói như vậy, thì sau này có sinh bệnh thì cũng đừng đi khám bác sĩ! Dù sao khi cô đi khám bác sĩ, trong mắt cô thì bác sĩ nào cũng đều muốn hái thận của cô, lấy gan cô.” Tôn Dung Phương lớn giọng nói.
Trong điện thoại đối diện, tiếng mẹ tức giận truyền tới, lông mày Tạ Uyển Doanh nhíu chặt. Nếu không tính đến việc tiếp theo, cô có thể đã nói ra điều đó. Dù sao chuyện này một khi nói ra, người Ngô gia chắc chắn sẽ đến nhà Lý Á Hi náo loạn. Đây không phải là điều Ngô Lệ Tuyền muốn nhìn thấy, thật vất vả mới nghe nói cô gái đâm nhầm cô ấy một nhát kia chữa được khỏi bệnh, làm sao có thể bị đám người này làm hỏng chuyện tốt.
"Mẹ, ba đã về rồi." Tạ Hữu Thiên kéo quần áo của mẹ mình.
Tạ Trường Vinh đứng ở cửa nghe lén lời người trong phòng nói xong, cau mày, nhìn vợ mình.