Chương 933: Tranh cãi
Chương 933: Tranh cãi
Nghĩ lại chuyện này, Ngô Lệ Tuyền cảm nhận được tâm trạng và áp lực giống như bác sĩ Lý, nói chuyện với người này vào lúc này thật không dễ dàng chút nào.
"Đồng phục bệnh nhân của cô đâu?" Ân Phụng Xuân lại hỏi cô ấy, muốn cô ấy mặc lại đồng phục bệnh nhân. Bệnh nhân chỉ được mặc quần áo bệnh nhân trong thời gian nằm viện.
Sau khi lấy hết can đảm, Ngô Lệ Tuyền giải thích với anh ta: "Tôi sẽ xuất viện."
"Ai nói cô có thể xuất viện?" Bác sĩ nào nói với cô?" Ân Phụng Xuân cúi mặt xuống, giống như đang quan sát kỹ sắc mặt của cô ấy.
"Họ nói rằng sau khi ống được rút ra, tôi có thể xuất viện."
Có vẻ như cô ấy nhớ rằng cô ấy có thể rời khỏi giường và đi lại trong hai ngày qua, nhưng cô ấy không ngờ rằng cô ấy sẽ ghé lại và trò chuyện với những bệnh nhân khác ngay lập tức. Ân Phụng Xuân cười nhẹ trong cổ họng.
"Anh cười cái gì vậy? Tôi nghiêm túc với anh đấy, anh mau rút ống ra cho tôi rồi tôi sẽ xuất viện.” Ngô Lệ Tuyền quay mặt lại, giọng điệu lo lắng nói với anh ta.
Khóe miệng Ân Phụng Xuân hoàn toàn không thay đổi, anh ta không cười, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, trong ánh mắt khi lóe lên tia sắc bén chuyên nghiệp, tựa như một con dao phẫu thuật đang bị kiểm tra.
Nhìn thấy anh ta như vậy, Ngô Lệ Tuyền tim đập thình thịch, nói chuyện có lắp bắp: "Anh không phải, không phải đang nghe tôi nói sao? Tôi có việc quan trọng phải làm, vì vậy tôi phải xuất viện.”
Cô ấy kiên trì nói cho xong yêu cầu của mình.
"Vậy lúc tôi vào, không phải là tôi hỏi cô trước sao? Nếu cô có chuyện gì thì nói rõ cho tôi biết." Ân Phụng Xuân chậm rãi nói với cô ấy.
Nghe được giọng điệu này của anh ta, Ngô Lệ Tuyền như muốn bốc hỏa, vội vàng đứng lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta: "Tôi nói với anh phía đông anh lại nói với tôi phía tây, tôi bảo anh giúp tôi rút ống ra đi, anh đã nói gì với tôi?"
Bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.
Y tá đứng ở cửa nghe thấy hai người lớn tiếng cãi nhau, vội vàng cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Tạ Uyển Doanh.
Tạ Uyển Doanh bên này vừa nghe điện thoại của mẹ mình xong và cúp máy, sau đó nhận được tin nhắn của chị y tá.
"Cô ấy nói rằng cô ấy muốn đi, chúng tôi đã thông báo cho bác sĩ Ân tới đây." Y tá nói.
Từ lời này của đối phương, Tạ Uyển Doanh có vẻ như hiểu ra cái gì đó, nói: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ qua ngay."
Vội vàng đứng dậy, đột nhiên cô chợt nhận ra có vài đôi mắt đang nhìn cô, hẳn là nhìn cô từ khi cô nhận được cuộc điện thoại.
"Doanh Doanh, tôi gọi cho cô mấy lần nhưng cô không nghe thấy." Bạn học Lý Khải An kể lại cho cô trạng thái lúc nảy cô ấy không nghe thấy, hỏi: "Cô gọi điện thoại cho ai vậy? Là người nhà của cô sao?"
Tạ Uyển Doanh không trả lời, hai mắt đối diện với đàn anh Tào.
Hai người ngoài cuộc còn lại nhận ra rằng cô đã bị điếc trở lại, điều khác biệt là lần này họ không dám phàn nàn về cô, bởi vì người bị Tào Dũng nhìn như vậy, người nào không thể biến thành người điếc.
Đôi mắt này của đàn anh Tào chưa từng thấy qua, có chút kỳ quái. Lý Khải An và Nhạc Văn Đồng cũng nghĩ như vậy.
Tào Dũng trong lòng rất lo lắng, vừa nhìn thấy bộ dạng cô nghe điện thoại, anh liền nhớ tới lúc cô khóc, anh linh cảm cuộc điện thoại này có thể sẽ khiến cô khóc như lần trước bất cứ lúc nào.
Chuyện quái gì đang xảy ra trong nhà em vậy? Tại sao ngay sau khi trả lời điện thoại, vẻ mặt của em thay đổi rõ rệt, như thể em sắp khóc bất cứ lúc nào vậy?
Đến khi nào em mới sẵn lòng nói chuyện với anh, thay vì để anh tan nát cõi lòng khi nhìn thấy bộ dạng bất lực đó của em.
"Đàn anh..."Một giọng nói chần chờ từ trong miệng Tạ Uyển Doanh thốt ra.
Nghe thấy giọng nói của cô, Tào Dũng dần trấn an tinh thần lại, cầm lấy điện thoại di động trên bàn nói: "Bác sĩ Ân ở đó rồi, tôi kêu đàn anh Hoàng qua xem có chuyện gì không, không cần vội." Nói xong, anh liền gọi điện thoại cho đàn em trực ban đêm nay.