Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 935 - Chương 935: Loại Sự Tình Này Y Học Không Có Khả Năng Dàn Xếp

Chương 935: Loại sự tình này y học không có khả năng dàn xếp
Chương 935: Loại sự tình này y học không có khả năng dàn xếp
Chương 935: Loại sự tình này y học không có khả năng dàn xếp




Ân Phụng Xuân đặt ngón tay lên nút trả lời và đặt ống nghe bên cạnh tai để nghe.

Giọng của một người con trai phát ra từ điện thoại, có lẽ là em trai cô, nói: “Chị cả, bố mẹ nói muốn gặp chị, em không thể ngăn cản. Chị hai thì chưa trở về, làm sao bây giờ?.”

Hóa ra đây là lý do khiến em ấy náo loạn xuất viện. Ánh mắt Ân Phụng Xuân trầm tư , quay đầu lại.

Ngô Lệ Tuyền đón nhận ánh mắt của anh ấy, không nói lời nào, giống như đang tức giận, cô chỉ duỗi tay ra lấy lại điện thoại di động của mình.

Đặt điện thoại vào lòng bàn tay cô, Ân Phụng Xuân đồng thời nắm chặt tay cô, cảm giác được làn da cô lạnh, nên anh đi lấy chăn đắp cho cô.

Thấy anh bước đi, Ngô Lệ Tuyền nhanh chóng nói với em trai: “Em cất thẻ căn cước của bố mẹ đi chưa? Họ đều cần chứng minh thư để đặt vé tàu hay vé máy bay.”

“Em cất chúng đi rồi. Nhưng chú và dì hai bắt bố mẹ lục tung thùng ở nhà. Em sợ sớm muộn gì họ cũng tìm ra nơi em giấu chứng minh thư. Em sợ họ sẽ hỏi em nên em chạy ra ngoài.”

Ngô Sáng Diệu, con thứ ba của gia đình họ Ngô, nói: “Chị cả, khi nào chị về? Chú hai và dì hai ăn nói thật kinh khủng, nói rằng quả thận của chị đã bị đánh cắp.”

“Đừng nghe lời bọn họ nói bậy, chị sẽ về ngay. Chờ chị, tối nay chị sẽ đáp máy bay.” Ngô Lệ Tuyền kêu em trai ổn định tình hình.

“Ăn trộm thận của em?”

Ngô Lệ Tuyền quay đầu lại và thấy anh đang đứng bên cạnh để nghe lén, cô tức giận nói: "Đúng vậy, nhanh để tôi đi, kẻo họ kiện anh. "

“Kiện anh làm gì? Anh đã lấy trộm thận của em sao?” Ân Phụng Xuân híp mắt nhanh chóng nở nụ cười. Anh trộm thận cô làm gì, anh chỉ muốn đánh cắp trái tim cô.

“Ý tôi là, anh không tức giận khi nghe họ nói những điều vô lý như thế à?” Ngô Lệ Tuyền quay đầu lại và hét vào mặt anh.

“Không tức giận.”

“Sao anh lại không tức giận?”

“Em để cho họ đến đi. Anh sẽ giải thích với họ, anh là bác sĩ, anh tôi mới có thể giải thích rõ ràng cho họ.”

“Không thể.”

“ Bố mẹ của em có quyền được biết về việc này. Anh có nhiệm vụ phải nói rõ điều đó cho họ biết.”

“Em nói không thể là không thể.” Ngô Lệ Tuyền lại đứng lên, cảm xúc dâng trào khiến toàn thân cô run rẩy: “Anh không thể dung túngcho em một chút sao? Sau khi giúp em rút ống dẫn, em sẽ về nhà trong vài ngày, rồi quay lại để anh làm gì cũng được.”

Dung túng? Làm thế nào điều này có thể được dung túng? Quả nhiên không phải học y nên cô không hiểu lắm.

Ngón tay Ân Phụng Xuân xoa lông mày, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, lập tức giữ bả vai cô bắt ngồi xuống: “Hiện tại tình trạng của em không thích hợp rút nội khí quản, có thể rút anh đã sớm giúp em rút ra rồi. Bây giờ rút ra, em có thể đi bất cứ đâu, nhưng có lẽ hơn một vài tiếng sau lại phải được đưa trở lại bệnh viện để cấp cứu.”

“Suy nghĩ biện pháp khác.”

“Không có biện pháp nào khác, chính là không thể rút ống.” Ân Phụng Xuân gằn từng chữ nói cho cô kết luận.

Lúc này, anh thực sự rất tàn nhẫn, lời nói thì lạnh lùng nhưng ánh mắt anh nhìn cô như muốn nói rằng anh không hề lạnh lùng, thái độ tuyệt đối kiên định, cho thấy hoàn toàn không có chỗ để thảo luận với cô.

Ngô Lệ Tuyền mở to mắt nhìn anh, biết rằng cô không có cách nào thuyết phục anh, lúc này cả trái tim cô run lên.

Làm gì? Cô ấy nên làm gì đây? Không về được thì phải làm sao, bố mẹ bị hai người kia sai khiến mà không biết rằng sẽ có hậu quả đáng sợ như thế nào.

Nhìn thấy bàn tay cô giống như muốn rút ống dẫn trên người mình, ánh mắt Ân Phụng Xuân biến sắc, sắc mặt lạnh lùng, đưa tay phải ra, mạnh mẽ nắm chặt cổ tay cô.





Bình Luận (0)
Comment