Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 938 - Chương 938: Cô Đã Nhớ Lại Rồi Sao

Chương 938: Cô đã nhớ lại rồi sao
Chương 938: Cô đã nhớ lại rồi sao
Chương 938: Cô đã nhớ lại rồi sao




“Có lúc hiệu quả rất tốt, có lúc hiệu quả rất tệ.” Tào Dũng không phải là nói phủ nhận tác dụng của tâm lý học. Chỉ là những người học y học đều biết, lý luận tâm lý học giống như môn học tổng kết kinh nghiệm lâm sàng, không có cách nào toàn diện lấy cơ sở thực sự cầu thị của giải phẫu học mà làm nghiên cứu, có chút mơ hồ. Điều này không thể trách tâm lý học, nguyên nhân anh đã từng đề cấp, y học quá ít quá khó đối với nhận thức của não bộ.

Những lời Tào Dũng nói, nghe nghe ở bên cạnh nhận thức được sự việc vô cùng khó giải quyết, lo lắng gấp đôi. Y học là như vậy, như thế nào thì chính là như thế đó. Những việc bác sĩ không thể làm được ở giai đoạn này chính là việc không làm được. Ở một phương diện mà nói, gặp phải vấn đề y học khó giải quyết nhân loại không giải quyết được, thì bác sĩ và người bình thường không khác nhau, kiến ​​thức chuyên môn có thể cung cấp là con số không.

Cái này làm sao bây giờ, ngay cả đàn anh Tào cũng bó tay sao? Tạ Uyển Doanh đột nhiên nhớ đến đàn anh Đào nói với cô tên của đàn anh Tào tại sao mà gọi là Dũng. Bởi vì Tào Dũng là bác sĩ sẽ không bao giờ từ bỏ bệnh nhân, là bác sĩ sẽ dũng cảm tiến lên phía trước.

“Đàn anh, chưa có giải pháp sao?” Tạ Uyển Doanh hỏi.

Quả nhiên, đàn anh Tào không khiến cho cô thất vọng.

Tào Dũng nhìn cô, ánh mắt trong con người thể hiện lên lời nói chân thành: “Giải pháp cần con người suy nghĩ tìm ra. Có rất nhiều ca bệnh trên y học không có cách nào điều trị tận gốc, nhưng có thể thực hiện các nỗ lực khác, chẳng hạn như giảm các triệu chứng, ví dụ như ngăn ngừa phát tác. Những nỗ lực lâm sàng này được thực hiện mỗi ngày bởi mọi bác sĩ. PTSD cũng là một loại bệnh, cũng có thể thực hiện nổ lực như vậy.”

Không chỉ Tạ Uyển Doanh, Lý Khải An và Nhạc Văn Đồng nghe ở bên cạnh cảm nhận được khích lệ sâu sắc.

Là một bác sĩ khoa ngoại thần kinh, Nhạc Văn Đồng nghĩ, trước đây chỉ cảm thấy khoa này tàn khốc, tàn khốc ở đâu thì không quá hiểu rõ, nhưng có thể học hỏi từ đàn anh Đào.

Đàn anh Đào thông minh có lẽ đã đoán được chuyện Lệ Tuyền ba mẹ cô ấy, vì thế Tạ Uyển Doanh không cần lo lắng nữa, tiếp tục hỏi: “Nếu bệnh nhân tỏ ra sợ hãi bất an mặc cho người khác định đoạt...”

“Tình hình như vậy cần phải chấm dứt. Người có ý đồ chi phối khống chế xua đuổi bệnh nhân, cắt đứt liên lạc. Nó giống như việc chèn ép các động mạch cung cấp máu cho các tế bào khối u.” Tào Dũng đã thực hiện một phép loại suy sống động, rồi lại cho cô ấy một cái nhìn đầy ẩn ý.

Từ hốc mắt đẹp trai của đàn anh, Tạ Uyển Doanh đọc được ngụ ý của đàn anh:

Loại chuyện này có gì mà khó khăn, tìm đàn anh là có thể giải quyết. Không chỉ là nghĩ giải pháp xua đuổi hai đồ khốn nạn sao?

Đàn anh Tào có giải pháp gì xua đuổi đồ khốn nạn, Tạ Uyển Doanh nhanh chóng hỏi giúp bạn thân thơ ấu giải quyết thỏa đáng: “Đàn anh, anh nghĩ tiếp theo em có thể làm như thế nào?”

“Em và người nhà của cô ấy là ở Tùng Viên.” Tào Dũng nhắc đến việc mình đã từng đến quê của cô: “Anh biết người ở Tùng Viên.”

Đàn anh đã từng xuất hiện trong bệnh viện của chị họ cô, biết người ở quê cô là không có gì ngạc nhiên. Khi Tạ Uyển Doanh nghĩ như vậy, đột nhiên nhận thức được lúc đó cô nhìn thấy đàn anh Tào, đàn anh Tào có nhìn thấy cô không?

Trong ánh mắt tiểu học muội lúc này có tia sáng, cuối cùng đã hiện ra suy nghĩ bọn họ lần đầu tiên gặp mặt rồi sao? Tâm trạng của Tào Dũng giống như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, thoắt lên thoắt xuống, xáo trộn tâm trí, muốn cười muốn khóc. Đã bốn năm kể từ ngày lần đầu tiên hai người họ gặp nhau. Anh đã đợi rất lâu rồi.

Một nụ cười, không kìm lại được nhếch lên trên khóe miệng của Tào Dũng, nụ cười đã trải qua gian khổ, cũng nụ cười phát ra từ tận trái tim.

Tạ Uyển Doanh chớp mắt: Nụ cười này của đàn anh Tào hơi kỳ quái, có chuyện gì vậy?

“Đưa địa chỉ nhà cô ấy cho anh được không? Anh tìm một người hoàn toàn đáng tin cậy để giải quyết vấn đề này.” Tào Dũng không nôn nóng, giúp bệnh nhân là quan trọng nhất vấn đề giải quyết xong rồi lại nói.

Việc này không nên chậm trễ, Tạ Uyển Doanh viết địa chỉ nhà của bạn thân thơ ấu.





Bình Luận (0)
Comment