Chương 943: Cậu đã muộn rồi
Chương 943: Cậu đã muộn rồi
Sau khi rửa mặt, Tạ Uyển Doanh bước ra khỏi phòng tắm và cúi người cảm ơn cô giáo Lỗ: "Cảm ơn cô giáo!"
"Đừng khách khí." Cô giáo Lỗ vỗ vai cô, cười ha hả nói, "Đứng lên đi..., rửa sạch táo rồi ăn đi."
Trong túi có chục quả táo, Tạ Uyển Doanh nhặt chúng rồi chọn lấy ba quả táo cầm vào phòng bếp rửa sạch.
Cô giáo Lỗ vẫy tay, ra hiệu cho Vu Học Hiền ngồi xuống, nói: "Tôi đi lấy tiền mua gạo cho cậu."
"Không cần." Vu Học Hiền không cho bà ấy lấy tiền.
Bỗng nhiên điện thoại bên kia phòng khách đổ chuông, cô giáo Lỗ đang định lấy ví phải quay lại trước, nhấc ống nghe trên điện thoại và đưa lên tai.
Dường như người ở bên kia đang kể chuyện cười.
Cô giáo Lỗ tại chỗ ngửa đầu cười to, chỉ tay về phía người đang rửa táo trong bếp và nói: "Cậu đã chậm. "
“Cái gì?” Người bên kia sửng sốt, lời này có nghĩa là gì.
"Tôi đang nói về cuộc gọi này của cậu đã muộn rồi, Tào Dũng, tôi đã giúp cô ấy giải quyết rồi." Cô giáo Lỗ giải thích.
Tiểu học muội ở nhà cô giáo Lỗ? Tào Dũng ở bên kia điện thoại kinh hãi nhất thời không phát ra âm thanh, thầm nghĩ điều gì đang xảy ra. Cậu không giới thiệu, làm sao tiểu học muội quen biết với cô giáo Lỗ.
Đối với việc Tạ Uyển Doanh đột nhiên xuất hiện trong nhà cô giáo Lỗ, Vu Học Hiền càng đặt nhiều câu hỏi hơn, hỏi: "Cô giáo, cô ấy tại sao lại cùng cô quen biết? Ai giới thiệu cho cô hay sao?"
"Ai giới thiệu cho tôi? Tôi có cần người giới thiệu sao? Tôi gặp trên đường, cô ấy không phải là sinh viên trường Y của chúng tôi sao? ”Cô giáo Lỗ sảng khoái nói.
Có quá nhiều học sinh và giáo viên trong trường, Tạ Uyển Doanh không phải là sinh viên dược, cô giáo Lỗ đã quá già để giảng bài trên bục giảng, chỉ có thể đến viện nghiên cứu để hướng dẫn, hai người hoàn toàn không thể gặp nhau. Nếu gặp nhau trên đường, bình thường mà nói chỉ lướt qua như những người xa lạ. Nếu thực sự có sự giao nhau giữa học tập và công việc thì lẽ ra cả hai đã biết nhau từ lâu.
“Cô ấy đang đi trên đường thì say sưa nói chuyện điện thoại và suýt đụng phải một cái cây.” Cô giáo Lỗ kể lại đoạn gặp gỡ sáng nay, cười toe toét, “Tôi gọi cho cô ấy, rồi nhìn thấy thuốc tím trên khuôn mặt buồn rầu của cô ấy, và nghĩ về trải nghiệm trước kiakia của bản thân khi bị tàn phá bởi thuốc tím, tôi biết chuyện gì đang xảy ra với thứ này, vì vậy tôi đã mang cô ấy về nhà để giúp cô ấy giải quyết."
Chuyện tiểu học muội đi đường thiếu chút nữa đụng phải cây. Tào Dũng nghe qua điện thoại không biết cách miêu tả tâm tình hiện tại của mình như thế nào. Quả nhiên là tiểu học muội cần thư giãn tinh thần một chút rồi, và anh sẽ đưa cô ấy đi dạo vào một ngày khác.
Tạ Uyển Doanh đang trong phòng bếp nghe cô giáo nhắc đến mình, đã xấu hổ đến đầu ngón chân, chỉ nghe thấy tiếng đàn anh Vu trong phòng khách ha ha ha cười to.
“Tôi biết rõ mấy người biết cô ấy, đặc biệt là Tào Dũng.” Cô giáo Lỗ nháy mắt với ra hiệu với Vu Học Hiền ở phía đối diện lại nói chuyện với Tào Dũng, và nhỏ giọng thì thầm.
Tạ Uyển Doanh nha, tôi gần đây nghe nói rằng tiểu tử thối họ Tào kia rốt cuộc cũng muốn tìm người yêu rồi.
Người giảng viên ẩn dật như cô giáo Lỗ cũng học người ta buôn chuyện rồi. Tào Dũng ở phía bên kia đang suy nghĩ, ai là người đã tiết lộ tin tức cho bà ấy.
Vu Học Hiền mỉm cười và hỏi Tào Dũng: "Cô giáo, cậu ấy cũng không có thừa nhận làm sao cô biết?"
"Tại sao tôi không biết. Cô giáo Tưởng, vợ của trưởng khoa..."
Cô giáo Lỗ cũng coi là khách quen của cô giáo Tưởng. Không bất ngờ khi nghe là cặp vợ chồng lão ngoan đồng kia nói ra. Tào Dũng than phiền nghe qua điện thoại.
"Đã nói giúp hai người kéo sợi tơ hồng." Cô giáo Lỗ bắt chước hành động kéo kéo sợi tơ hồng của cô giáo Tưởng, sau đó nhìn Vu Học Hiền, thay vì làm cho Tào Dũng xấu hổ, bà ấy lại quay qua người trước mặt, " Cậu bị sao vậy? Nghe nói cái kia cùng với Khương Minh Châu.... "
"Không có không có." Vu Học Hiền vội vàng khoát khoát tay.