Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 974 - Chương 974: Mua Cho Giáo Sư Một Thứ Gì Đó

Chương 974: Mua cho giáo sư một thứ gì đó
Chương 974: Mua cho giáo sư một thứ gì đó
Chương 974: Mua cho giáo sư một thứ gì đó




Vào buổi tối, thời tiết oi bức nên không có gió. Người ta nói rằng một cơn bão đã hình thành ở khu vực ven biển. Thời tiết đã biến động không ít trong thời gian gần đây.

Hồ sơ bệnh án phô tô đã được nhét vào trong cặp, giáo sư Lỗ đã đồng ý tối nay sẽ đến nhà bà ấy ăn tối, vừa ăn vừa trò chuyện. Cuộc trò chuyện tối nay có thể rất quan trọng đối với nhiều người và là bước đầu tiên trong chuyến thăm dò đầu tiên. Nghĩ đến điều này, Tạ Uyển Doanh trở nên nghiêm túc một chút.

Tan làm, sau khi thay bộ áo quần thường ngày, Tống Học Lâm đeo chiếc cặp sách cũ màu nâu trên lưng, và đến gặp cô.

Khi hai người vừa định rời đi, Hà Quang Hữu đi tới, nói với hai người bọn họ: "Giáo sư Đào nói các người khoan vội đi trước, đến phòng làm việc của anh ấy đã."

Có lẽ là có chuyện muốn phân phó cho họ, Tạ Uyển Doanh cùng Tống Học Lâm đi đến phòng làm việc của Đào Trí Kiệt trước.

Trong phòng làm việc, Đào Trí Kiệt vội vàng cởi áo khoác trắng ra, cầm cặp xách lên, nói: "Mau đi. Đừng để làm chậm bữa ăn của giáo sư.”

Không phải là anh ta đang gọi bọn họ đến sao? Sao lại nói rời đi ngay lập tức? Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm hơi bối rối.

Đào Trí Kiệt đã bước ra đến cửa nhưng thấy hai người bọn họ vẫn không nhúc nhích, liền vẫy tay ra hiệu: "Mau đi, đi mua hoa quả."

Lần này Tạ Uyển Doanh bọn họ dường như đã hiểu ra đàn anh Đào là muốn dẫn bọn họ đi mua đồ. Có thể là bởi vì lần trước nghe cô gọi điện thoại đến nhà giáo sư Lỗ ăn cơm sẽ mang theo một ít hoa quả.

Ba người bọn họ bước ra khỏi bệnh viện. Xung quanh bệnh viện có rất nhiều quầy trái cây, nhưng Đào Trí Kiệt dẫn bọn họ đến bãi đỗ xe, như thể cố ý muốn lái xe đưa bọn họ đi một nơi nào khác để mua đồ.

Mở cửa xe. Chỉ nghe xa xa truyền đến một tiếng gọi: "Đợi tôi." Cao Chiêu Thành lon ton chạy tới đuổi theo ba người bọn họ, mở miệng nói: "Mọi người đi mua đồ cho giáo sư Lỗ, tôi cũng muốn đi."

Cả ba người chưa kịp phản ứng. Cao Chiêu Thành trực tiếp mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, đồng thời thúc giục ba người bọn họ: "Lái xe đi, giáo sư sẽ ăn cơm vào lúc mấy giờ?"

Tạ Uyển Doanh trả lời: "Giáo sư có dặn là nên gọi điện báo cho bà ấy trước khi đến nhà bà ấy. Em vẫn chưa gọi."

“Bây giờ thời gian cũng chưa muộn lắm, em gọi lại cho bà ấy đi. Tất nhiên là không thể gọi quá muộn." Cao Chiêu Thành vừa nhìn hàng ghế sau nói vừa dành thời gian thắt dây an toàn.

Chỉ thấy người này hoàn toàn quen thuộc, Đào Trí Kiệt cong cong miệng cười ánh mắt có chút điềm tĩnh dưới ánh hoàng hôn.

"Ái chà, không phải chuyện của một mình tôi, toàn bộ nhân viên trong khoa chúng tôi đều giao cho tôi làm." Cao Chiêu Thành quay đầu giải thích vài câu với anh ta.

Nghe nói đó là chuyện của toàn bộ khoa ngoại tổng quát hai, Đào Trí Kiệt chỉ ngồi vào ghế tài xế và chuẩn bị lái xe. Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm ngồi ở hàng ghế sau.

Người đàn em này vẫn giống bộ dạng cũ, mặt ngoài mặc dù rất ôn thanh hòa khí nhưng thực ra rất độc đoán. Cao Chiêu Thành trong lòng thầm vu oan.

Xe đã lăn bánh. Cao Chiêu Thành mới nhớ tới muốn hỏi: "Mọi người định đi mua đồ ở đâu vậy?"

Đào Trí Kiệt tay cầm vô lăng, thái độ ung dung, ánh mắt nhìn chăm chú vào con đường phía trước, ngoảnh mặt làm ngơ trước lời nói của anh.

"Cậu chú ý lái xe đi." Biết rằng anh ta sẽ không trả lời, Cao Chiêu Thành quay đầu nói với hai người phía sau: "Lúc hai người đến nhà của giáo sư thì đừng nói là chúng tôi mua những thứ này mang theo.”

Không nói là đàn anh mua, chẳng lẽ là muốn nói là hai người bọn họ mua sao? Trên mặt Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm chỉ còn lại một dấu vết của sự bàng hoàng.

"Nói dối, phải học cách nói dối có biết không?" Cao Chiêu Thành giạy hai người bọn họ phải học cách giúp tiền bối nhận lỗi.

Tống Học Lâm quay mặt đi, đôi mắt nâu trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ xe, như thể chuẩn bị nằm ườn ra như một con mèo.

Ngược lại với Tạ Uyển Doanh không cam lòng cố gắng tranh thủ nói: "Đàn anh, em chỉ là thực tập sinh."





Bình Luận (0)
Comment