Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 994 - Chương 994: Gặp Gỡ Người Quen.

Chương 994: Gặp gỡ người quen.
Chương 994: Gặp gỡ người quen.
Chương 994: Gặp gỡ người quen.

Sau khi đối phương giải thích, Tạ Uyển Doanh đã nhớ ra, cũng kinh ngạc giống vậy nói: “Bác sĩ Ngụy.”

“Trí nhớ của cô thật tốt, vẫn còn nhớ tôi.” Thấy cô còn nhớ mình, vẻ mặt Ngụy Quốc Viễn tươi cười, ngồi xuống chỗ bên canh cô, giới thiệu với cô đồng nghiệp đi cùng anh ấy đến, “Đây là tiểu Dương mới đến khoa chúng tôi, không phải họ Dương mà tên là Tiêu Dương.”

Là một chàng trai trẻ đeo kính, mặc áo sơ mi màu xanh, trông rất lịch thiệp và tràn đầy sức sống, mỉm cười với cô: “Chào cô, bác sĩ Tạ.”

“Chào anh, bác sĩ Tiêu.” Tạ Uyển Doanh cũng mỉm cười chào lại.

Ngụy Quốc Viễn ghé tai cô tiết lộ một bí mật: “Cậu ấy là đồng hương của cô đấy, đến từ Đại học y Trung Sơn.”

Thời gian gần đây cuối cùng cũng gặp được khá nhiều đồng hương. Tạ Uyển Doanh rất vui mừng.

Đồng hương gặp nhau, nói nhiều chút cũng không ai chê phiền.

Ngồi xuống bên cạnh Ngụy Quốc Viễn, Tiêu Dương ngồi cách một người tiếp tục hỏi thăm cô: “Cô là người ở đâu?”

Một tỉnh thì rất lớn, Tạ Uyển Doanh trả lời: “Tùng Viên.”

Sinh viên hàng đầu của Tùng Viên không phải là không có, chỉ có điều là thành phố nhỏ, trái với các thành phố lớn khác sinh viên thi vào trường học nổi tiếng chắc chắn là ít hơn.

“Cô ấy thực tập ở bệnh viên nào?” Tiêu Dương lại hỏi Ngụy Quốc Viễn.

“Bác sĩ Tạ có lẽ vẫn chưa tốt nghiệp ở Quốc Hiệp đúng không.” Ngụy Quốc Viễn hỏi lại Tạ Uyển Doanh.

“Đúng vậy.” Tạ Uyển Doanh gật đầu.

“Sinh viên y khoa?” Trong mắt Tiêu Dương đầy bất ngờ, suy nghĩ Ngụy Quốc Viễn sao lại đi chào hỏi một sinh viên y khoa còn chưa tốt nghiệp.

Không hề thắc mắc gì với phản ứng của Tiêu Dương, Ngụy Quốc Viễn hiểu rõ với mỗi một chuyện nào đó cần phải mắt thấy tai nghe, người khác nói chưa chắc đã tin, quay đầu tiếp tục trò chuyện với Tạ Uyển Doanh: “Bây giờ cô đang thực tập ở khoa ngoại gan mật của Quốc Hiệp sao?”

“Đúng vậy, tôi đang thực tập ở đó.”

“Bọn họ cử cô đến hội giao lưu học tập.”

Tạ Uyển Doanh lại gật đầu.

Câu hỏi của Ngụy Quốc Viễn Tiêu Dương nghe hiểu ra được. Một sinh viên y khoa được văn phòng khoa sắp xếp đi đến hội giao lưu học tập, chỉ có thể hàm ý một việc đó là văn phòng khoa rất vừa ý với sinh viên này có ý định bồi dưỡng để giữ lại khoa, nếu không sao lại phải làm cái việc tốn tiền như vậy. Đến tham gia hội giao lưu học tập thì cần phải trả tiền. Khoa ngoại gan mật của Quốc Hiệp cực kỳ nổi tiếng, được mệnh danh là khoa gan mật đứng đầu toàn quốc. Nhưng lại vừa ý một sinh viên y khoa nữ, trước nay chưa từng có. Ánh mắt của Tiêu Dương quan sát trên người Tạ Uyển Doanh: ăn mặc giản dị, nét mặt chỉ có thể nói là gọn gàng thanh tú, bề ngoài xem ra không có điểm gì đặc biệt.

“Sau này bác sĩ Tạ dự định sẽ ở lại khoa ngoại gan mật của Quốc Hiệp sao?” Ngụy Quốc Viễn dò hỏi.

“Ở lại đâu không phải do tôi quyết định, là lãnh đạo khoa và lãnh đạo bệnh viện quyết định.” Tạ Uyển Doanh cười nói.

“Bản thân cô không có chủ đích gì sao?” Ngụy Quốc Viễn hỏi.

Bản thân cô có chủ đích, vấn đề là người ta chưa chắc đã vừa ý với cô. Cô tuyệt đối không dám coi thường bản thân. Nhưng sinh viên y khoa tốt nghiệp những năm gần đây càng ngày càng khó được giữ lại. Trong khóa của chị cả chỉ giữ lại một mình chị ấy.

Hình như hiểu được lo lắng của cô, Ngụy Quốc Viễn mỉm cười nói: “Nếu như Quốc Hiệp không muốn giữ cô lại, cô có thể đến bệnh viện của chúng tôi, tôi giới thiệu cho cô, bệnh viện chúng tôi không có khoa ngoại gan mật tụy thì có thể giới thiệu cô đến khoa ngoại tổng quát của chúng tôi, đều giống nhau cả.”

Có nhiều đầu ra lúc nào cũng tốt. Tạ Uyển Doanh phải cảm ơn sự khen ngợi của tiền bối nói: “Tôi biết Tuyên Ngũ là một bệnh viện hạng 3 rất tốt. Mấy năm trước lúc tôi đến trường y học đại học, trên xe lửa gặp được chủ nhiệm Ngô của khoa tiết niệu bệnh viện Tuyên Ngũ.”

“Cô có quen với chủ nhiệm Ngô của chúng tôi sao?” Ngụy Quốc Viễn và Tiêu Dương đều lộ ra sự bất ngờ.





Bình Luận (0)
Comment