“Lạch cạch” một tiếng, cánh cửa nhà lao bị mở ra, một cô gái tiều tụy bước ra từ bên trong.Gió lạnh xuyên qua lớp quần áo mỏng manh của cô.Bảy năm lao ngục, tàn phá cô đến mức gầy gò, hốc hác, khuôn mặt vốn xinh đẹp, giờ nhợt nhạt không có sức sống, giống như một đóa hoa hồng chết khô, phai màu, mất đi độ ẩm, biển thành hoa khô.Mây đen, mưa phùn, gió lạnh thấu xương.
Sau khi lấy lại tự do, trái lại cô không biết phải đi đâu, gặp ai và làm gì...Không ai đến đón cô.Cô đáng đời.Sau khi vô định bước đi, không biết bao lâu, một chiếc xe cảnh sát dừng lại bên cạnh cô.Cô đứng yên.Một vị cảnh sát nhân dân bước xuống từ xe cảnh sát, chào cô, cô ngẩng đầu nhìn hồi lâu mới nhận ra.“Là, là Hứa Nghị à..."“Chị dâu! Lên xe rồi nói!"Cô lên xe một cách khó nhọc, hai mắt vô hồn, nhìn Hứa Nghị đang ngồi bên cạnh nói: “Hứa Nghị, cậu chuyển ngành rồi sao?Lần trước gặp cậu ấy đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi?Cô không nhớ rõ nữa, trong ấn tượng của cô, cậu ấy là một chiến sĩ trẻ tuổi nhất của đại đội đặc chủng Huyết Lang, đúng, cậu ấy là người được trọng dụng nhất.Cậu ấy......Trong đầu hiện ra một giáo quan ma quỷ trong bộ quân phục rằn ri, đầu đội mũ nồi đen, tay cầm một cái loa phóng thanh, cô cảm thấy cay mũi, cúi đầu xuống, nước mắt từng giọt lăn xuống.Vậy mà cô vẫn có nước mắt, những giọt nước mắt đó rơi vì Lục Bắc Kiêu.Lục Bắc Kiêu......Người chồng đã mất bảy năm của cô."Chị dâu, tôi chuyển ngành hai ba năm rồi!" Hứa Nghị nói, thấy hai vai cô run lên, đang thút thít.“Chị đừng buồn, nếu đã ra ngoài rồi, sau này phải sống thật tốt, chị vẫn còn trẻ.
Nhà cửa, tài sản mà Đội trưởng Lục để lại cho chị, chị phải trân trọng, cùng lắm thì bắt đầu lại từ đầu!" Hứa Nghị trầm giọng nói.Bảy năm trước, Lục Bắc Kiêu vừa hy sinh, cô bị viện kiểm sát bắt giữ.Lời của Hứa Nghị khiến cô càng thêm đau khổ, cô có lỗi với người đó, cô có lỗi với cậu ấy!“Chị dâu, đây là di ngôn mà Đội trưởng Lục đã viết trước khi đi làm nhiệm vụ năm đó, luôn giữ trong đại đội đặc chủng, giờ mới có cơ hội giao lại cho chị Hứa Nghị nói, lấy một phong thư từ trong túi áo ra đưa cho cô.Cô nước mắt lưng tròng, ngây người nhìn phong thư đó.“Đại đội đặc chủng chúng tôi có một thói quen, mỗi lần trước khi làm nhiệm vụ đều sẽ viết di ngôn, Đội trưởng Lục anh ấy là binh vương bất khả chiến bại, rất cao ngạo, trước giờ không bao giờ viết, duy chỉ có lần đó, anh ấy đã viết di ngôn một cách nghiêm túc.....!cũng thực sự trở thành di ngôn." Giọng nói của Hứa Nghị có phần khàn khàn, giống như một người kể chuyên đang kể một câu chuyện thương cảm.Bàn tay gầy guộc của cô run rầy nhận lấy phong thư đó....Nghĩa trang liệt sĩ.Ánh mắt của cô dán chặt vào bức ảnh trên bia mộ, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve.khuôn mặt cương nghị như dao khắc, như thể anh đang ở trước mắt “Lúc anh còn sống, em không biết trân trọng anh.....!Em đáng chết, không nghe lời anh, lại cứ đi tin đám người Lý Vận, Thẩm Hi Xuyên, bị họ hại đến mức vào tù...." Giọng nói của cô vô cùng run rẩy.Anh mặt không biểu cảm “nhìn” cô, khóe môi đó, như thể cong lên một nụ cười mơ hồ, đang cười nhạo cô ngốc nghếch.Tuy nhiên, Lục Bắc Kiêu, người yêu cô như sinh mệnh của mình, sao nỡ cười nhạo cô......Cũng chính vừa rồi, cô mới hiểu, tình yêu của anh dành cho cô sâu đậm đến nhường nào."Em không xứng......!không xứng với tình yêu của anh! Lục Bắc Kiêu! Anh bảo em.....!làm sao có thể chịu đựng được? Làm sao......!còn mặt mũi mà sống tiếp chứ?!" Cô quỳ xuống, đầu tựa vào bức ảnh nhỏ đó, hai tay ôm lấy bia mộ, khóc và nói.Trong di ngôn anh nói.
Diệp Kiều, hãy sống thật tốt! Nhà sông nước mà em thích, anh mua cho em rồi, nếu em muốn thì đến đó ở, nếu không muốn thì sửa thành nhà trọ cho thuê.
Kiếp sau gặp lại, em phải yêu ông đây từ cái nhìn đầu tiên, hiểu không? Đừng có mù quáng mà yêu phải người cặn bã trước!Kiếp sau, ông đây tiếp tục yêu em!.