Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1002 - Chương 1002:

Chương 1002:

Cô có thể hiểu được tâm trạng và cách làm của Kiều Sênh, nhưng mà không biết Giang Ca có cần phương thức chuộc tội đó của Kiều Sênh hay không, cậu nói, Giang Ca ký tên toàn bộ. Hơn nữa, thân phận ban đầu của Giang Ca cũng đã bị Kiều Sênh nhờ quan hệ khôi phục lại, không hề lấy thân phận chị gái Giang Ngư để sống.

Bọn họ cũng dựa vào thân phận của Giang Ngư mà điều tra Giang Ca, nhưng, không tra ra được bất cứ chuyện gì trong sáu năm qua của cô ấy!

“Cậu, con sẽ giúp cậu khuyên anh ấy một chút! Nhưng mà cậu đừng ông hy vọng quá lớn!”. Diệp Kiều nghiêm túc nói.

Kiều Phác gật đầu, hít sâu: “Con đi khuyên nó một chút đi! Hoa Nguyên, cũng không phải chỉ có một mình nhà họ Kiều, nó là chủ, nó phải có trách nhiệm với thành viên ban giám đốc, nhà đầu tư và cổ đông!”

“Cậu, con hiểu!”. Cô nói xong thì đứng lên, chào Kiều Phác rồi nhanh chóng rời khỏi Hoa Nguyên.

Hai tháng qua, Diệp Kiều rất ít tới “nhà” của Kiều Sênh và Giang Ca, Kiều Sênh hình như cũng không muốn bị quấy rầy, gần như suốt ngày đều trông chừng mẹ con họ. Anh xem Noãn Noãn như con đẻ, ân cần và lãng mạn với Giang Ca như lúc trước khi còn yêu đương nồng nhiệt…

Nhưng Giang Ca vẫn lạnh nhạt, thậm chí là vô tình đối với Kiều Sênh.

Kiều Sênh cũng hiểu, Giang Ca thay đổi rồi, cô chỉ còn lại tràn đầy oán hận với anh thôi!

Chỉ có anh, một mình đóng kịch, lại tự sướng!

Lúc Diệp Kiều tới, Giang Ca đang cắt tỉa những bông hồng Trung Hoa nở rộ với nhiều màu sắc khác nhau ở khu vườn sau nhà, còn Kiều Sênh thì trông như người làm vườn, đang cầm ống nước tưới những bông hoa cẩm tú cầu trồng trong bóng râm dưới chân tường, cẩm tú cầu ưa bóng râm và môi trường ẩm ướt, không thích hợp trồng ở phía bắc với khí hậu khô ráo, nhưng vì Kiều Sênh cẩn thận che chở, mỗi ngày chuyên cần tưới nước đảm bảo ẩm ướt, chúng nó mới nở những màu sắc rực rỡ.

Noãn Noãn thì đang thổi bong bóng trong chòi nghỉ.

Nhìn một cái, trông như một gia đình ba người ấm áp và tốt đẹp!

Nhìn thấy cô, Giang Ca lễ phép gật đầu, mỉm cười, lúc trước Diệp Kiều đã từng giải thích với cô ấy, rằng người nói với Kiều Sênh chuyện cô ấy còn sống là đứa con trai không hiểu chuyện của cô, không muốn Giang Ca có cái nhìn phiến diện với cô.

Giang Cả không thể so đo với một đứa trẻ.

“Kiều Kiều tới à! Chờ đó, anh tưới hết cái đống cẩm tú cầu này đã!”. Kiều Sênh mặc áo sơ mi trắng, nhìn thấy Diệp Kiều thì cười nói.

“Anh đã thêm sắt vào nước tưới cẩm tú cầu chưa? Anh phải thêm sắt sunfat vào mới có thể loại bỏ những bông màu xanh!”. Giang Ca rất ít khi chủ động nói chuyện với Kiều Sênh, đây là lần đầu tiên nói chuyện.

Kiều Sênh quả thật được thương mà sợ!

“May mà em nhắc nhở, suýt nữa quên rồi! Anh đi lấy!”. Kiều Sênh nói, sau đó lập tức đi vào phòng phân bón tìm.

Vẻ mặt Giang Ca vẫn rất lạnh nhạt, cô ấy mang theo một cái giỏ nhỏ đựng hồng Trung Hoa, đi về phía Diệp Kiều: “Vào nhà ngồi đi!”. Cô ấy lễ phép nói, như nữ chủ nhân vậy.

Cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng kết hợp với một chiếc áo len mỏng hở cổ, mái tóc đen nhánh cột lên nhẹ nhàng, xinh đẹp và dịu dàng.

Vào nhà, cô ấy cắm những nhành hoa đã cắt vào trong bình thủy tinh, lúc Kiều Sênh đi vào, anh nhìn hình bóng của Giang Ca bằng ánh mắt đong đầy yêu thương…

Diệp Kiều đi với anh đến phòng khách nhỏ tầng hai.

“Kiều Kiều, em đừng khuyên anh, chỉ khi trao hết tất cả cho cô ấy, trong lòng anh mới có thể dễ chịu hơn một chút! Anh đã không còn quan tâm đến những thứ khác rồi, cho dù cô ấy muốn lấy mạng anh, anh cũng cho, đương nhiên, nếu cô ấy bằng lòng!”. Bây giờ anh đã không còn chút lí trí nào nữa rồi!

“Kiều Sênh, chúng ta hiểu biết quá ít về Giang Ca, lỡ như cô ấy có mục đích, anh có nghĩ đến hậu quả không?”. Diệp Kiều thấp giọng nói.

Trái tim Kiều Sênh co thắt dữ dội: “Cô ấy nói rõ với anh, anh ở bên cô ấy sẽ không có kết cục tốt đẹp gì! Kiều Kiều, anh không phải là người hồ đồ, anh biết, cô ấy đã không còn là Giang Ca trước đây, nhưng anh không sợ cô ấy sẽ làm gì anh cả, thậm chí, anh hy vọng cô ấy trả thù anh, chỉ cần cô ấy có thể vui vẻ, cô ấy có thể buông được cái chết của chị cô ấy! Em hiểu không?”

Ở chỗ ngoặt tầng hai, Giang Ca dựa lưng lên tường, nghe Kiều Sênh nói, hai tay nắm chặt…

Bình Luận (0)
Comment