Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1016 - Chương 1016:

Chương 1016:

Hồi nhỏ cô xấu xí làm sao, chưa kể còn béo và quê mùa, vừa vào đông là hai má cô đỏ giống như mông khỉ!

Thế mà anh thấy được ảnh chụp hồi bé của cô!

!!!

A a a rất muốn nhảy xuống giếng! Không sống được!

"Quê chỗ nào? Vô cùng đáng yêu mà, cha tìm ảnh chụp con con xem!" Lục Bắc Kiêu nắm tay con gái, vừa đi vừa nói.

"Lục Bắc Kiêu! Anh dám!" Diệp Kiều đuổi vào sân và rống lên.

Anh lại còn có ảnh chụp hồi bé của cô!

Lấy lúc nào vậy?

Trước kia lúc cô về nhà đã cất sạch ảnh chụp khi còn bé rồi, nhưng mẹ cô thích giấu ảnh chụp hổi nhỏ của họ đi, lúc nhớ cô và Lục Bắc Kiêu thì sẽ lấy ra xem, có chết cũng không chịu đưa cho cô, cũng đã đồng ý với cô sẽ không cho Lục Bắc Kiêu xem, kết quả:-

"Cha! Con muốn xem!" Lục Tiểu Vũ ồn ào nói.

Diệp Kiều vội vàng xông về phía trước, ôm anh, "Chồng, em còn chưa ăn cơm chiều đâu, sắp chết đói rồi, hai đứa nhóc này cũng không mua đồ ăn cho em..."

Cứng rắn không được cô chỉ có thể mềm mỏng.

"Cha, mẹ không nấu ăn cho chúng xon, còn bảo chúng con đi mua đồ ăn cho mẹ!" Lục Tiểu Vũ tố cáo.

Lục Tiểu Cổn vẫn luôn không lên tiếng, ở trong lòng ghét bỏ em gái: Đồ ngốc!

"Cô nhóc ngốc, không nghe lời mẹ, còn bỏ đói me! Muốn đứng phạt tư thế quân đội đúng không?" Cha Lục khiển trách Lục Tiểu Vũ đang than thở.

Lục Tiểu Vũ mơ hồ:...

Cha Lục lập tức đi đến phòng bếp làm canh!

Diệp Kiều đắc ý làm cái mặt quỷ với Lục Tiểu Vũ rồi lập tức đi vào phòng ngủ chính, lập khắp nơi có thể giấu được ảnh chụp cũng không tìm thấy ảnh chụp lúc bé của cô. Phòng làm việc cũng đã tìm, mỗi quyển sách đều bị cô lật ra, hoàn toàn không có!

Mẹ kiếp, Lục Bắc Kiêu giấu đồ, hình như mãi mãi cô sẽ không tìm thấy!

Anh nói khi bé cô đáng yêu, là nghiêm túc sao? Hay ghét lắm?

Lục Tiểu Cổn đang xem NBA trực tiếp, nghe tiếng Diệp Kiều thì lập tức đứng dậy, thấy cô đứng ở cửa phòng vệ sinh.

"Lục Tiểu Cổn, con nhanh đến cửa hàng tiện lợi mua cho mẹ một gói băng vệ sinh đi! Đêm hay ngày đều được! Mang tia chớp đi!" Diệp Kiều đứng ở cửa phòng tắm, lấy tay che bụng cau mày nhìn Lục Tiểu Cổn, nghiêm túc nói.

!!!

Diệp Kiều gọi cậu đi mua cái gì?!

Lục Tiểu Cổn ngang ngược trong lòng kháng cự!

Lục Tiểu Cổn cau mày, "Diệp Kiều, để một bé trai như con đi mua cái kia cho người, không đúng lắm nhỉ?"

Cậu bé bảy tuổi, đã cao hơn eo cô, vẻ mặt nghiêm túc.

"Thằng nhóc con, ngươi bao nhiêu tuổi, còn là con trai! Đi nhanh lên!" Diệp Kiều tức giận nói.

"Lục Tiểu Vũ!" Lục Tiểu Cổn lập tức gọi Lục Tiểu Vũ.

"Không được đưa Lục Tiểu Vũ đi! Con bé vào cửa hàng tiện lợi sẽ không ra được! Con đi thôi! Nhanh lên, mẹ cần gấp!" Diệp Kiều thấp giọng nói, thằng nhóc thối mới 7 tuổi thôi, ngại cái gì?!

Lục Tiểu Cổn vẫn rời khỏi nhà chính, thay vì gọi Tia chớp thì đi vào phòng bếp.

Cha Lục mặc quân trang, đeo tạp dề vừa nấu xong một nồi canh.

"Cha!" Lục Tiểu Cổn cất giọng hô, vẻ mặt nghiêm túc.

"Chuyện gì?"

"Cha, vợ cha bảo con đi mua cái kia giúp... Con cho rằng ngài đi vẫn tốt hơn!" Lúc Lục Tiểu Cổn nói "Cái kia" rất mất tự nhiên.

"Cái gì? Ấp a ấp úng, đàn ông con trai nói chuyện phải rõ ràng lưu loát!" Lục Bắc Kiêu nghiêm túc nói, nhìn con trai đang đứng thẳng, giống như một người lính đang được huấn luyện.

"Báo cáo! Băng vệ sinh!" Lục Tiểu Cổn cũng đứng nghiêm, trả lời rõ ràng lưu loát.

"Cái gì?" Đến phiên Trung tá Lục uy nghiêm mất tự nhiên.

"Chính là cái mấy ngày mỗi tháng mẹ vẫn dùng ấy!" Lục Tiểu Cổn nói xong vội chạy ra ngoài!

Bình Luận (0)
Comment