Lão tham mưu trưởng Diệp sống bảy tám chục vẫn là lần đâu tiên nghe được chuyện trùng sinh này. Ông là một đảng viên, cựu chiến binh, nào tin vào giả thuyết kiếp trước kiếp này, nghĩ là cháu gái lớn sốt cao nói sảng!
Diệp Kiều bị ông nội làm vậy thì buồn cười, "Ông nội, cháu không sốt!"
Sở dĩ ông nói với ông nội là vì không muốn cho ông cụ lo lắng cho Diệp Thành sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, hơn nữa ông nội là người cô tin tưởng. Lỡ cô không thể chịu đựng được thì có thể bàn bạc với ông nội, ông nội là người được kính trọng trong quân đội, sẽ giúp đỡ được cho cô.
Lão thủ trưởng còn không chịu tin, Diệp Kiều đành phải giải thích đơn giản cho ông một chút. Cô nói hiện tại xảy ra những chuyện này kiếp trước cô đều từng trải qua, cũng đã thay đổi số mệnh của rất nhiều người!
Cô nói có mắt có mũi, lão tham mưu trưởng nửa tin nửa ngờ, hồi ức trong quá khứ hiện lên, quả nhiên kể từ khi đột ngột thay đổi tính cách vào mùa hè năm đó, cháu gái cưng này của ông càng ngày càng thông minh, ưu tú, xuất sắc hơn!
Giống như những người xuyên không từ thời hiện đại về cổ đại trong phim truyền hình!
Nhưng ông vẫn không chịu tin.
"Năm đó cháu nói chúng ta sẽ đăng cai Thế vận hội Olympic 2008, có đúng không ạ? Cháu nói Hoa Kỳ sẽ tấn công Iraq vào năm 2003, đúng không ạ? Cháu nói ở Thế vận hội Olympic năm sau, đội Trung Quốc đã thắng tổng cộng 51 huy chương vàng! Ngài có tin không?" Diệp Kiều ngẩng đầu nhìn về ông cụ đang hoang mang, cười nói.
Sắc mặt của lão tham mưu trưởng dần dần thay đổi đến sửng sốt!
Lại qua một hồi lâu, nghe Diệp Kiều nói rất nhiều chuyện, ông mới hoàn toàn đồng ý!
"Ông nội, ngài phải giữ bí mật cho cháu đấy! Nhất là không thể nói cho Lục Bắc Kiêu! Kiếp trước cháu có lỗi với anh ấy như vậy, cháu không muốn anh ấy biết chuyện của kiếp trước, sẽ làm ảnh hưởng đến tình cảm của chúng cháu!" Diệp Kiều nắm chặt tay của ông cụ, dặn dò.
Lão thủ trường chần chừ gật đầu, những chuyện cô nói kiếp trước rất hoang đường!
"Kiều Kiều, cháu nói kiếp trước anh trai của cháu trải qua lần này như thế nào?"
Nghe ông nội nói thế, tim Diệp Kiều đánh thịch một cái, lúc định trả lời thì điện thoại di động vang lên, chủ nhiệp lớp của Lục Tiểu Vũ gọi tới!
Con bé này, lại gặp rắc rối!
"Ông nội! Ngài yên tâm, kiếp trước Diệp Kiều cũng không sao hết!" Vì trấn an ông nội, cô nói dối.
--
Trong văn phòng khoa văn năm thứ hai lớn như vậy, có mấy giáo viên đang cúi đầu chấm bài tập. Ở góc tường là Lục Tiểu Vũ trong bộ đồng phục nam sinh đứng quay mặt vào tường. Một nữ giáo viên trẻ bước vào, cô bé lập tức quay người.
"Cô Lương! Em không làm ồn lớp học, em đã bán hàng trong giờ ra chơi. Sao cô lại phạt em chứ?!" Lục Tiểu Vũ hùng hồn nói, rất lý lẽ!
Cô Lương giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn của cô bé đã ném chồng ảnh lên bàn!
Đó là ảnh có chữ ký của ca sĩ nổi tiếng Tô Mục, là đồ trước đó Lục Tiểu Vũ đã bán cho các em học sinh nữ vào giờ ra chơi, một tệ một tờ. Những tấm ảnh cô Lương vừa ném lên bàn là vừa thu được của các em học sinh.
"Lục Chiến Vũ! Em còn cãi à! Tuổi còn nhỏ, học thì kém! Cầm ảnh có chữ ký giả bán cho bạn học, em biết cái này gọi là gì không? Cái này gọi là lừa gạt! Em nói em bán ảnh ai thì không bán, sao cứ bán ảnh có chữ ký giả thần tượng của cô vậy!" Lương Sảng ngồi trước mặt Lục Tiểu Vũ, nhìn cô bé, tức giận nói.
Ai là fan đều biết chữ ký của Tô Mục hiếm thế nào, sao Lục Tiểu Vũ lại có đến mấy chục tấm, không phải là giả thì là gì?!
Giả?
Lục Tiểu Vũ lập tức xù lông lên! Cô Lương còn nói tư lệnh Lục: Lục Chiến Vũ cô lừa đảo!