Trái bóng lọt vào rổ một cách hoàn hảo, chỉ thấy lưới rổ rung chuyển!
Chết tiệt, hoàn hảo!
“Bóng vào!”
Lục Bắc Trì sững sờ nhìn Diệp Kiều, cậu không thể tin vào mắt mình. Buổi chiều ngày hôm qua, khi cậu quan sát cô luyện tập, toàn là air ball!
Air ball là một cú ném mà bóng không thể chạm vào cả bảng rỗ lẫn rỗ.
“Kiều Kiều, lợi hại lắm!” Trình Đại Phi nhìn Diệp Kiều, cười ha ha nói. Má nói, muốn theo đuổi cô ấy, phải làm sao bây giờ?!
Diệp Kiều không hề mỉm cười, lạnh lùng đứng sang một bên nhìn Lục Bắc Trì thực hiện quả ném phạt. Vừa rồi, Lục Tiểu Cổn không giúp đỡ cô? Cô cũng bối rối, nhưng tư thế ném bóng tiêu chuẩn như thế là vào lúc cô luyện tập chiều hôm qua, trong đầu tràn ngập ký ức về tư thế ném bóng của anh Kiêu.
Kiếp trước, cô từng bị anh cưỡng chế đến sân bóng rổ xem anh đánh bóng, cũng là một trong những hồi ức họ ở bên cạnh nhau ít ỏi.
Khi anh đánh bóng thật sự rất đẹp trai, chỉ tiếc, lúc ấy hai mắt cô bị che lấp, trong mắt chỉ có tên tra nam Thẩm Hi Xuyên kia!
Với cú ghi bàn đẹp mắt của Diệp Kiều, bên phía Lục Bắc Trì liền cảm thấy áp lực. Ghi bàn thì không cần phải nói, cậu nhắm mắt cũng có thể ghi bàn, nhưng anh phải ghi bàn đẹp hơn Diệp Kiều mới được. Trái bóng vừa rồi của cô không hề chạm bảng, khống chế tốt như vậy!
Lục tiểu gia cầm bóng bước đến đường biên, cậu lừa bóng đến vạch ném phạt, trực tiếp nhảy lên và ném bóng đi!
Cũng là cú ghi bàn hoàn hảo!
Diệp Kiều trộm cười, trái bóng thứ hai cũng là mấu chốt, tự cầu may mắn vậy.
Càng kích thích Lục Bắc Trì, cậu sẽ càng ngày càng lung lay, sẽ có lúc thất thủ!
Hôm nay cô vận dụng quy tắc thi đấu và chiến thuật tâm lý, sáng nay cô mới nhớ đến chiêu này.
Trên sân bóng rổ, không phải biết chơi bóng là được, còn phải hiểu quy tắc và hiểu rõ tâm lý của đối thủ!
Trái bóng thứ hai, đường bóng của Diệp Kiều vẫn ổn định như trái bóng đầu tiên, vững vàng bay đi, còn Lục Bắc Trì, lần nữa thử thách độ khó cao hơn, ném bóng bằng một tay nhưng vẫn vào lưới!
Khán giả xung quanh hò reo!
“Lục Bắc Trì! Cậu đừng cố tỏ ra đẹp trai nữa, coi chừng sẩy tay đấy! Đừng quên, cậu phải ghi tất cả mười bàn thắng!” Diệp Kiều lên tiếng, mọi người liền im lặng.
“Nếu sẩy tay, tiểu gia sẽ quỳ trước cô!” Lục Bắc Trì vô cùng kiêu ngạo nói.
“Tiểu thư Trăn Trăn, cô xem, đó chính là Diệp Kiều! Cô ta đang thi đấu với Lục thiếu!” Diệp Trăn Trăn nghe Diệp Kiều đã trở lại nên lập tức đến đại viện. Cô ta vừa đến cửa đã bị Trần Nhã kéo đến sân bóng rổ.
Diệp Trăn Trăn nhìn Diệp Kiều trên sân bóng.
Diệp Kiều đáng chết này, biết chơi bóng rổ từ khi nào, còn ngầu như vậy!
Chớp mắt đã đến trái bóng thứ tư, Diệp Kiều cảm thấy cảnh tay của mình có chút quá sức chịu đựng, vì vậy, hai tay cô ôm trái bóng, cả người ngồi xổm xuống, hai tay dùng sức mới ném trái bóng đi được!
“Trời âm*, cái tư thế gì vậy, quá xấu!” Lục Bắc Trì đầy ngạo mạn, cười nói, cô đang học theo cách phát bóng kiểu toilet ngồi xổm của Sakuragi Hanamichi sao?!
Tuy nhiên, cô vẫn ghi bàn ở lượt này.
“Cậu còn quản tư thế của tôi nữa sao, vào là được!” Diệp Kiều phản bác nói, lắc lắc cảnh tay nhỏ bé của mình, xác định, Lục Tiểu Cổn không giúp đỡ!
“Đúng! Vào là được, lượt này, Diệp Kiều vẫn được tính!” Trình Đại Phi lớn tiếng nói.
Không quan trọng là mèo trắng hay mèo đen, chỉ cần bắt được chuột thì đó là mèo tốt, mọi người đều nghĩ như vậy.
Còn Lục Bắc Trì càng chơi càng ngầu, đầu tiên là biểu diễn rê bóng, rồi sau đó đến vạch ném phạt, cậu quay lưng lại, ném bóng về phía sau!
Ném mù!
Tất cả mọi người trên sân đều kinh ngạc!
“Bang” một tiếng, tiếp theo là âm thanh tiếc nuối của mọi người.
Trái bóng đập vào bảng rổ rồi bắn ra ngoài!
Bóng không vào trong!
Diệp Kiều đưa ngón tay véo môi dưới rồi huýt sáo một cách ngạo mạn.
“Chết tiệt! Diệp Kiều thắng!”
Lục Bắc Trì chỉ cần sẩy tay một lần, đồng nghĩa với việc Diệp Kiều chiến thắng, mọi người đều biết quy tắc này!