Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1060 - Chương 1060:

Chương 1060:

Khi viên đạn từ trên cao phía sau anh bắn tới, anh không có quay người chỉ nghiêng đầu qua là có thể tránh được, Hứa Nghị nhanh chóng hạ tên bắn kích ở trên cao, tên này từ trên cao ngã xuống, tên bắn tỉa trốn ở cửa sổ biệt thự lập tức bắn súng về phía họ.

Trong biệt thự có mai phục vũ trang.

Bò Cạp thì đứng ở của sổ lầu trên biệt thự nhìn xuống, nhìn thấy người của Lục Bắc Kiêu mang đến và người của ông ta đang bắn lẫn nhau, ông hút một điếu vì gà nhìn bọn họ coi thường.

Lục Bắc Kiêu lợi hại hơn thì sao, người của hắn tài giỏi thì sao, còn không phải đi chịu chết hết sao.

“Ông chủ, lính bắn tỉa của chúng ta bị bọn chúng tiêu diệt hết rồi, Lục Bắc Kiêu đang mang người xông vào đây, hỏa lực của chúng tôi không đủ.”

Bò Cạp trầm mặt, lùi lại muốn bỏ chạy, “Người của Lục Bắc Kiêu chết bao nhiêu người?”

“Thương vong bằng không.”

Bò Cạp nghiến răng.

Vốn cho rằng, lần này muốn một lưới bắt hết người của Lục Bắc Kiêu, xem ra không dể dàng đến như vậy.

Lục Bắc Kiêu đứng trong căn biệt thự được trang hoàng lộng lẫy, nhìn Hứa Nghị và Lục Tốn đang chuẩn bị đi lên cầu thang, cảnh này quen thuộc đến lạ lùng, dường như lúc trước đã từng phát sinh, lúc này, một quả lựu đạn từ trên lầu nắm xuống, anh hét lớn, “Nằm xuống”

Hứa Nghị và Lục Tốn đã nằm xuống, những người còn lại cũng nằm xuống, “Đùng” một tiếng, ánh lửa tung tóe.

“Báo cáo, phía dưới của biệt thự có thông đạo, Bò Cạp đã chạy vào thông đạo” Máy truyền tin truyền đến âm thanh của Vô Ảnh.

Lục Bắc Kiêu mang theo bọn Hứa Nghị, Lục Tốn nhanh chóng rời phòng khách, mà không cần Vô Ảnh báo cáo, dường như anh đã biết trước địa đạo ở chổ nào, mang theo người nhanh chóng đi xuống.

Vừa đi xuống đã gặp được mấy tay phục kích của Bò Cạp, nhưng đều bị bọn họ quét sạch.

“Ông chủ, lính bắn tỉa của chúng tôi toàn bọ chết hết rồi.” Bò Cạp đang trốn trong một căn phòng an toàn, thủ hạ tiến vào báo cáo.

Một thân rằn ri, trên mặt cũng không bôi trét gì, Lục Bắc Kiêu được bọn Hứa Nghị yểm trợ, đang đứng trong căn hầm gửi xe, từng cảnh từng vật vô cùng quen thuộc.

Dao Ảnh và Kiếm Ảnh hai tay nắm chặt lấy súng, lưng dựa vào nhau, đi vào một thông đạo, Lục Bắc Kiêu nghiêm giọng nói, “Quay lại”

Anh lại biết thông đạo mà Dao Ảnh và Kiếm Ảnh đi là phòng khí độc.

“Lục đội trưởng, anh nhìn này.” Hứa Nghị phát hiện trên tường có một màn hình, lớn tiếng gọi.

Lục Bắc Kiêu đi qua nhìn.

Trong căn phòng màu bạc, Diệp Kiều tóc ngắn, mặc áo gió, đang ngồi trên đất, trong tay chỉ có một khẩu súng, hai mắt nhắm lại.

“Chị dâu”

Bọn Hứa Nghị lớn tiếng đồng thanh gọi.

Vẻ mặt của Lục Bắc Kiêu vô cảm, bình tĩnh nhìn cảnh trên màn hình, lúc này, lúc này Diệp Kiều hình như nghe thấy tiếng bọn họ gọi, lập tức đứng lên.

“Lục Bắc Kiêu, ngươi cũng có bản lĩnh thật đấy, ngươi và đội của người không thương vong gì mà vào được đây.” Thanh âm của Bò Cạp từ trên loa treo trên tường truyền đến.

“Bo Cạp, người thật là hèn nhát, bắt phụ nữ thì có gì mà anh hùng” Người nói là Hứa Nghị, mà Lục Bắc Kiêu lúc này đôi mắt anh đang khóa chặt trên màn hình, trong đầu hiện ra cảnh anh bị nhốt trong căn phòng màu bạc.

Anh nhấc bước, muốn đi về hướng mà Dao Ảnh và Kiếm Ảnh lúc nãy đi, anh biết Diệp Kiều bị nhốt ở đâu.

Nhưng lúc này thanh âm của Bò Cạp ngăn cản anh.

“Lục Bắc Kiêu, người phụ nữ của mày sắp bị vũ khí sinh hóa của tao giết chết rồi.” Bò Cạp âm hiểm nói.

Lúc này Diệp Kiều cảm nhận được một luồng khí tràn vào, cô mở to hat mắt, hít một hơi sâu sau đó nhìn về hướng camera.

Bình Luận (0)
Comment