Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1072 - Chương 1072:

Chương 1072:

Trong đầu Lãnh Dao hiện lên cảnh tượng Diệp Kiều nằm trên giường, cô ấy nhắm hai mắt, tình hình cụ thể của cô ấy như thế nào cô còn không rõ lắm.

Tóm lại cô ấy không bị nổ chết, chắc chắn vẫn còn sống!

Cô lắc đầu với Lão Thái không có thời gian nói nhiều với anh, cũng không thể nói nhiều, "Giúp em điều một chiếc máy bay trực thăng đến đây!"

Cho dù khiếp sợ đến đâu nhưng thân là một người đã chinh chiến lâu lăm, Lão Thái nhanh chóng bình tĩnh lại, "Anh đi tìm Lục Bắc Kiêu trước! Dẫn cậu ta cùng đi tìm! Thằng nhóc kia hiện tại không khác gì cái xác không hồn!"

Giống như năm đó anh đối mặt với cái chết của cô!

Sống bằng niềm tin giúp cô trả thù!

Mà Bọ cạp độc đã chết! Ngay cả niềm tin vào việc trả thù Lục Bắc Kiêu cũng không có!

Lãnh Dao nặng nề gật đầu rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

--

Trong khu rừng rộng mênh mông, một người đàn ông mặc quần rằn ri và áo phông ngắn tay rằn ri đang ngồi dựa lưng vào thân cây. Khuôn mặt anh gầy, tóc mai điểm bạc, giữa ngón tay phải kẹp một điếu thuốc, không ngừng nhả khói.

"Tiểu Lục, cậu ăn đi! Cậu thế này còn chưa tìm được Tiểu Kiều thì bản thân cậu đã ngã xuống rồi! Tôi tin Tiểu Kiều không sao cả, tôi cầu rất linh, các cậu trăm năm tốt đẹp thì chính là trăm năm trốt đẹp!" Đại Ngốc cầm một lon thịt lợn kho và một túi bánh quy hút chân không, ngồi xuống bên cạnh anh, đau lòng nói.

Trong ba ngày tham gia tìm kiếm cứu nạn, anh thậm chí còn chưa uống một giọt nước bọt nào, cả người gầy hốc hác, khiến Đại Ngốc đau lòng.

"Không đói." Lục Bắc Kiêu nói rồi dập tàn thuốc đứng dậy, cơ thể cao lớn lắc lư suýt nữa nữa ngã sấp xuống, theo bản năng đỡ lấy thân cây.

Anh lắc lắc đầu rũ bỏ cơn hoa mắt, bò lên trên núi, Diệp Thành không yên lòng đi theo.

"A Kiêu, tôi tin em gái tôi còn sống! Cậu cũng tỉnh lại đi! Nhóc con ấy, em ấy không nỡ bỏ mặc cậu và Tiểu Cổn Tiểu Vũ!" Trong lòng Diệp Thành kiềm nén đến khó chịu, nhịn không được khuyên anh.

Lục Bắc Kiêu đột nhiên quay đầu, mặt tối sầm, ánh mắt sắc bé trừng mắt nhìn Diệp Thành!

Diệp Thành vẻ mặt không hiểu nhìn dáng vẻ muốn đánh nhau kia của Lục Bắc Kiêu, anh ta nói gì sai sao?!

Nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra ở kiếp trước, anh hận Diệp Kiều sao? Đáp án đương nhiên là không.

Bằng không, những lời cuối cùng của kiếp trước đã không nói ra điều đó! Làm sao anh có thể ghét cô? ! Yêu thương cô còn không kịp!

Một cô bé mười hai tuổi vừa bước vào tuổi dậy thì, từ nông thôn đến một gia đình quyền thế, sống như một mối họa, trên dưới cả nhà ngoại trừ ông nội không ai không ghét cô, ngay cả giúp việc trong nhà cũng suốt ngày bắt nạt cô!

Cô đã từng thử dung nhập vào gia đình này, nhưng cô sai rồi, ngoại trừ ông nội, tất cả mọi người đều coi cô như người ngoài hành tinh!

Ngay cả con vịt con xấu xí cũng có lòng tự tôn và kiêu ngạo, cô bắt đầu nổi loạn, ăn miếng trả miếng, họ thô lỗ với cô, cô cũng không tốt bụng với họ!

Anh cả đẹp trai này ở trong lòng cô cũng chỉ vào mũi mắng cô, cô trốn sau lưng khóc lóc thảm thiết. Thẩm Hi Xuyên thấy người sang bắt quàng làm họ cố ý tiếp cận cô, một cô gái mười hai tuổi khát vọng tình cảm rơi vào cái bẫy dịu dàng của anh ta...

Tất cả những thứ này đều được viết trong nhật ký kiếp trước của cô, anh từng đọc.

Cho nên dù cô có làm gì anh chưa từng ghét cô, để mặc cô. Kiếp trước Diệp Thành dạy dỗ cô, mắng cô, anh còn che chở cô!

Một mình anh leo lên vách núi, nhìn vực thẳm, ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, nhẹ giọng nói: "Diệp Kiều, anh rất hận em!"

Anh hận cô tự cho mình là đúng, hổ thẹn với anh của kiếp trước, hận cô hi sinh thân mình cứu anh!

Nếu cô thực sự yêu anh thì nên sống tốt, đó mới là yêu anh!

Bình Luận (0)
Comment