Nhìn Diệp Kiều vẫn không nhúc nhích, bà Đỗ lau mắt, khàn giọng nói với cô rằng Lục Tiểu Vũ vì cô mà quyết chí tự cường, kỳ thi cuối kỳ được điểm tối đa.
Sau khi bà Đỗ đi, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, cô như bị bóng đè, cố gắng giãy dụa lần nữa, cố gắng hét lên, nhưng vẫn tốn công vô ích!
Cô thất vọng thở dài trong lòng!
Nghe nói Lục Tiểu Vũ thi được điểm tối đa trong kỳ thi cuối kỳ, trong phòng ngủ còn bật điều hòa, bây giờ chắc là đầu tháng bảy, cô hôn mê cũng sắp hai tháng rồi.
Trong khoảng thời gian này, chắc rất cực khổ cho những người yêu thương cô, quan tâm cô!
Nhất là Lục Bắc Kiêu!
Người đàn ông sắt thép đó vì cô mà khóc…
Còn có học sinh dở Lục Tiểu Vũ nữa, vì cô thế mà lại có thể đạt điểm tối đa, có thể tưởng tượng được, nhóc con cố gắng học tập thế nào, trước kia cô bé ham chơi như vậy, bảo cô bé làm bài tập thôi mà còn tàn nhẫn hơn là giết bé nữa!
“Diệp Kiều, cha vì mẹ mà khóc luôn rồi, mẹ vẫn không tỉnh sao? Con đọc cho mẹ nghe bài văn được điểm tối đa của con nha!! Đề bài là viết về “Mẹ của em”!”
Cô đang định gọi Lục Tiểu Cổn thì giọng nói của cậu vang lên…
“Mẹ của em tên là Diệp Kiều, trong lòng em, mẹ không giống mẹ em, mà giống em gái của em hơn! Mẹ thích trang điểm, thích ăn, vô tâm vô tư, thường xuyên tranh giành đồ ăn với em gái của em là Lục Tiểu Vũ! Mẹ hơi đần, em thích gọi mẹ là: Diệp Kiều ngu ngốc! Không thích gọi là mẹ!”
Cô biết là Lục Tiểu Cổn sẽ không viết vì hay ho về người mẹ này mà!
Diệp Kiều thở phì phò trong lòng.
“Diệp Kiều ở trước mặt em có tính tình rất trẻ con, thường xuyên gọi em làm cái này làm cái kia giúp mẹ, mẹ còn hơi cẩu thả, cha quanh năm không ở nhà, buổi tối lúc mẹ ngủ là y như Lục Tiểu Vũ, thích đá chăn, lúc trời còn lạnh, chưa ấm lên, ban đêm em đều phải thức dậy, lén lút đắp chăn cho mẹ, những chuyện này mẹ không biết!? Em cũng không nói với mẹ, em sợ mẹ biết là lại giống như bà dì quái đản hôn em vậy! Em là cậu bé lớn rồi!”
Những gì cậu trai ấm áp Lục Tiểu Cổn nói, từng câu từng chữ đều gõ vào lòng cô.
“Mẹ luôn hy vọng em gọi mẹ là mẹ, nhưng cuối cùng em vẫn không chịu, mẹ có cảm giác ỷ lại, em không ỷ lại mẹ, là mẹ ỷ lại em! Mãi cho đến một ngày, em mới phát hiện ra, thì ra, Diệp Kiều thật ra là một nữ siêu nhân!”
“Mẹ không chỉ phụ trách xinh đẹp như bình hoa như trong tưởng tượng của chúng em, mẹ là nữ vương Kiều! Mẹ biết võ thuật, có thể đánh kẻ bắt cóc em tan tác! Mẹ còn là anh hùng, vì cứu mọi người mà để mình bị thương…”
“Bây giờ mẹ ngủ suốt ngày, không nói, không di chuyển. Em gọi mẹ là mẹ, em dùng tiếng Tây Ban Nha nói yêu mẹ, mẹ cũng không chịu tỉnh! Nhưng mà, em vẫn tin rằng, mẹ sẽ tỉnh lại. Sau này mỗi ngày em sẽ đều gọi mẹ là mẹ, hát bài hát mà mẹ luôn bảo em hát nhưng em đã không hát…”
Lời nói của Lục Tiểu Cổn xấu xa lạnh lùng kiêu ngạo, mỗi câu mỗi chữ cắt vào lòng cô, bên tai còn vang lên tiếng ca non nớt…
“Nghe lời mẹ, đừng làm mẹ bị thương, phải nhanh chóng lớn lên, mới có thể bảo vệ mẹ…”
Lục Tiểu Cổn lạnh lùng giống như cha cậu, chưa bao giờ thích hát, vì Diệp Kiều, cậu đã học bài hát này rất lâu, cũng nhớ Diệp Kiều từng viết trong “tiểu thuyết” rằng cậu đã từng hát bài này cho cô nghe.
Giọt nước mắt nóng bỏng chảy dài trên khóe mắt…
“Tóc bạc xinh đẹp…”. Lục Tiểu Cổn đang hát, thấy khóe mắt Diệp Kiều chảy nước mắt thì sững sờ!
“Mẹ! Mẹ!”. Cậu xông tới phía trước, lắc cô, lớn tiếng gọi.
Nghe Lục Tiểu Cổn gọi cô là “mẹ”, nước mắt cô càng chảy dữ dội.
“Cha! Cha! Mẹ khóc! Mẹ đang chảy nước mắt!”. Lục Tiểu Cổn vội vàng vọt ra gọi cha.