Trong công viên sôi động và tràn ngập hơi thở trẻ thơ, cả nhà bốn người, tuy nữ chủ nhân ngồi trên xe lăn, nhưng hình ảnh đó trông vẫn ấm áp tốt đẹp, một chú hề cầm bóng bay trong tay đi về phía bọn họ.
Chú hề mặc lễ phục màu đen của một quý ông, đội mũ chóp và đeo mặt nạ hề đi tới trước mặt Lục Tiểu Vũ, đưa một quả bóng bay lớn cho cô bé, Lục Tiểu Vũ vui vẻ nhận lấy, lễ phép nói cảm ơn.
Chú hề nhìn về phía Diệp Kiều, khom lưng, cầm mũ chóp làm ảo thuật, lập tức lấy từ trong mũ ra một bông hồng đỏ, tặng cho Diệp Kiều.
Diệp Kiều ngửi thấy mùi hoa phảng phất trong không khí, người vẫn không nhúc nhích.
Mặt nạ che giấu khuôn mặt thật sự của chú hề, hai con mắt đằng sau lớp mặt nạn lại chăm chú nhìn khuôn mặt của Diệp Kiều.
Sắc mặt cô trông rất tốt, hoàn toàn không giống bệnh nhân, được chăm sóc cũng vô cùng tốt.
“Sao lại tặng mẹ con hoa hồng? Cha con sẽ ghen!”. Lục Tiểu Vũ cất giọng nói.
Ai dám tặng cô hoa hồng ngay trước mặt Lục đại ma vương?
Diệp Kiều thầm nghĩ.
Lục Bắc Kiêu trưng vẻ mặt nghiêm túc, cũng không nói gì.
Chú hề vẫn đặt bông hồng lên đùi Diệp Kiều, lịch sự khom người chào một cái rồi xoay người rời đi.
Ừm, là cố ý khiến Lục đại ma vương nổi máu ghen đó!
Chú hề nghịch ngợm nghĩ.
Tuy Lục Tiểu Cổn rất không tình nguyện chơi trò chơi ngây thơ, nhưng vẫn muốn cưng chiều Lục Tiểu Vũ một tí, ai bảo cô bé đáng thương chứ, tuổi còn nhỏ mà mẹ đã hôn mê bất tỉnh.
Cha lại chỉ cưng chiều mẹ.
Lục Tiểu Cổn chưa từng xem mình là trẻ con!
Hai đứa nhỏ đi chơi, Lục Bắc Kiêu để cảnh vệ theo sát bọn nhỏ, anh thì đẩy Diệp Kiều đi dạo trong công viên.
Cả quá trình anh đều miêu tả khung cảnh cho cô.
Diệp Kiều nghe hết, tưởng tượng ra, thật muốn mở mắt ra nhìn, các quan to quanh năm ngây ngô trong quân đội sẽ có dáng vẻ như thế nào trong công viên.
Nhất định rất ấm áp.
Nhưng làm thế nào cô cũng không mở mắt ra được, toàn thân cũng không thể nhúc nhích được chỗ nào.
Nhưng ý thức cô vẫn tỉnh táo, cảm giác, xúc giác đều có.
Vòng quay mặt trời từ từ đi lên, Lục Bắc Kiêu ôm lấy Diệp Kiều, cô ngồi dựa vào lòng anh.
Hai tay anh trùm lên hai mu bàn tay cô, ngón áp út tay trái của hai người đều đeo nhẫn cưới, của cô là nhẫn kim cương, còn anh thì đeo nhẫn cặp với cô.
“Cục cưng, em biết không, anh là người phàm tục, chưa bao giờ tin những truyền thuyết như truyện thiếu nhi này, bây giờ vì anh, anh nguyện ý tin tưởng một lần”. Người đàn ông dán bên tai cô, nhẹ giọng nói.
Nghe anh nói vậy, Diệp Kiều cảm động nghẹn ngào.
Lục Bắc Kiêu, một người đàn ông sắt thép không biết lãng mạn, một người đàn ông thô lỗ không tin vào truyện thiếu nhi, truyền thuyết trong phim thần tượng, nhưng lại sẵn sàng vì cô mà mê tín một lần.
Lúc vòng quay mặt trời quay đến điểm cao nhất, anh ôm lấy đầu cô, đôi môi nóng rực dán lên bờ môi cô: “Bà Lục, tỉnh dậy đi!”
Người đàn ông thì thầm như cầu xin ở bên môi cô.
Dứt lời, đôi môi nóng rực dính sát vào môi cô, êm ái hôn, vừa hôn vừa mạnh mẽ cạy hàm răng của cô ra, tham lam tiến vào.
Cô có thể cảm nhận được nụ hôn của anh, từ cạn tới sâu, trong hơi thở nồng nặc hơi thở thuộc về anh, cô chỉ cảm thấy lòng mình nóng nên, tưởng tượng bọn họ đang hôn nhau trong cabin tượng trưng cho hạnh phúc trên vòng quay mặt trời, cô cảm giác mỗi tế bào trong cơ thể mình đều đang kêu gào, dốc hết sức lực muốn đáp lại nụ hôn của anh.
Chiếc lưỡi mềm mại hồng hào quấn lấy anh, đầu lưỡi khẽ liếm lên lưỡi anh, Lục Bắc Kiêu sửng sốt, anh xuất hiện ảo giác à!
Cô đáp lại nụ hôn của anh!
Anh vẫn không nhúc nhích, lưỡi anh đông cứng lại, nhưng anh lại cảm nhận được một cách rất chân thật rằng lưỡi cô đang động đậy.
Tim anh như vọt lên tới cổ họng, anh nín thở, anh rất sợ đây chỉ là vì anh quá khát vọng mà xuất hiện ảo giác.