Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1101 - Chương 1101:

Chương 1101:

Tiểu Thất là ai?

Bạn mới của Lục Tiểu Vũ sao?

Dạ Thất bưng đĩa đồ ăn ngồi vào chỗ trên nhất ở bàn bọn họ, là nhà hàng buffet nên có thể ngồi bất cứ nơi đâu. Lục Tiểu Cổn thấy cậu ta ngồi xuống bàn này thì nhướn mày, tỏ vẻ không vui, nhưng cũng không nói gì.

“Tiểu Thất! Em đã đi đâu vậy? Rất lâu rồi không thấy em!”. Lục Tiểu Vũ hỏi Dạ Thất, giọng điệu có vẻ bất mãn.

Dạ Thất tỏ vẻ rất cảm động nhìn Lục Tiểu Vũ: “Chị, em về quê!”

Nghe ra là giọng điệu của một người đàn ông trưởng thành, thế mà lại gọi Lục Tiểu Vũ là “chị”? Cái giọng này, hình như cô đã nghe ở đâu đó rồi!

Diệp Kiều ngồi trên xe lăn, nghe giọng Dạ Thất, chỉ cảm thấy quen tai, cẩn thận nhớ lại…

“Quê em ở đâu? Sau này bao lâu em mới tới thành phố J một lần?”. Lục Tiểu Vũ nghiêm túc hỏi.

“Quê em ở rãnh núi tỉnh H! Chị, chị thích nhìn thấy em sao?”. Dạ Thất hỏi, ánh mắt nhìn lên mặt Diệp Kiều ngồi trên xe lăn ở đối diện.

Lục Tiểu Vũ không thèm nhìn biểu cảm ghét bỏ của Lục Tiểu Cổn, mà nhìn đứa em trai còn đẹp trai hơn cả ngôi sao nam đang đổi tiếng của mình: “Chỉ cần em nghe lời chị, đương nhiên là chị thích rồi!”

“Tiểu Thất! Em nói mẹ chị sẽ tỉnh, vì sao mẹ còn chưa tỉnh?”. Lục Tiểu Vũ thở phì phò hỏi.

“Mẹ sẽ tỉnh lại rất nhanh thôi! Còn có…”. Dạ Thất giơ cổ tay lên vừa xem đồng hồ vừa nói, lời ra khỏi miệng với ý thức được gì đó…

Mẹ!

Diệp Kiều bối rối, bên tai chợt vang lên giọng nói quen thuộc.

“Mẹ, con tới đón mẹ đây! Anh cả bảo con tới! Anh ấy biết mẹ sẽ gặp phải kiếp này, nên cố ý bảo con tới!”

“Mẹ, con không muốn đưa mẹ về, làm sao đây? Lục đại ma vương chắc chắn không cho con đến gần mẹ nữa, lão Thất muốn độc chiếm mẹ!”

Là trí nhớ của cô xuất hiện lỗi gì đó sao?

Vì sao cô lại nhớ lúc hôn mê, cậu bé này từng nói như vậy bên tai mình?

Sao cậu ta lại gọi cô là “mẹ”?!

“Tiểu Thất! Đó là mẹ của chị và Lục Tiểu Cổn!”. Lục Tiểu Vũ không vui nói, ham muốn chiếm hữu của cô bé đối với Diệp Kiều cũng rất mãnh liệt.

Dạ Thất:…

“Lục Tiểu Vũ, em đã gọi chị là chị rồi, mẹ chị chính là mẹ em, không đúng sao?”. Dạ Thất nhướn đôi mày kiếm, nhìn Lục Tiểu Vũ và nói.

“Thế cũng không được!”. Lục Tiểu Vũ rất kiên định với nguyên tắc.

Dạ Thật hết lời để nói nhìn Lục Tiểu Vũ, trong lòng khó chịu, muốn khóc!

Lục Bắc Kiêu nghe điện thoại xong trở về, nhìn thấy Dạ Thất, anh nhíu mày lại, mỗi lần anh nhìn thấy thằng nhóc này là không khỏi muốn chỉnh đốn cậu ta một trận!

Lần đó sau khi gặp cậu ta ở bệnh viện, anh đã cho người điều tra, mẹ ruột của cậu ta quả thật đã qua đời, nhưng mà dáng vẻ của mẹ cậu ta căn bản không giống Diệp Kiều, về sau thằng nhóc này cũng không xuất hiện nữa, anh cũng không cho người theo dõi.

“Hết chỗ trống rồi, ông nhỏ Thất tôi mới bất đắc dĩ ngồi bàn của mọi người!”. Dạ Thất nhìn thấy Lục đại ma vương thì trong lòng vô thức e sợ, cậu ta gắng gượng tỏ vẻ chí khí hùng hồn nói.

Ý là, ai thèm ngồi bàn của mấy người?

“Dạ Thất, chỗ nào cũng có ghế trống cả!”. Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nhìn Dạ Thất, nói như vả vào mặt cậu ta.

Dạ Thất: “…”

Cậu ta chỉ tùy tiện bịa một lý do mà thôi!

Mẹ kiếp, muốn bỏ nhà ra đi quá!

Trong lòng cậu ta rất rõ, đây cũng không phải là nhà của cậu ta!

Cậu ta chỉ sở hữu ký ức đời trước mà thôi!

“Cha, cha cho Tiểu Thất ngồi bàn chúng ta đi! Đây là em trai con mới nhận!”. Lục Tiểu Vũ rất trượng nghĩa với anh em, cô bé nhìn cha và làm nũng nói.

Lục Bắc Kiêu nghĩ thầm, ông đây có đuổi cậu ta đi sao? Là thằng khốn này quá kiêu ngạo, tự nói đấy chứ!

“Vừa rồi tôi mới tới đây, bàn bên cạnh không có nhiều chỗ trống như vậy!”. Dạ Thất kiêu ngạo nói, sau đó bưng đĩa đứng dậy.

Lúc cậu ta đi ngang qua người Diệp Kiều, Diệp Kiều trông như người thực vật, đột nhiên nâng tay phải lên, níu chặt vạt áo sơ mi của Dạ Thất…

Bình Luận (0)
Comment