Sắc mặt Cố Tuyết Yến lúc hồng lúc trắng, tức giận đến mức trái tim cũng run rẩy!
May mà trước đó không ký bất cứ thỏa thuận gì, chỉ hứa hẹn trên đầu môi, giám đốc Đào âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Giám đốc Diệp! Xin cô chờ một chút!”. Giám đốc Đào đuổi theo Diệp Kiều, cất giọng gọi, nhanh chóng đi theo, phóng viên cũng đuổi theo để phỏng vấn.
Còn lại Cố Tuyết Yến không công giống như tên hề, ngây dại ngay tại chỗ.
Lục Bắc Kiêu đang chạy về phía khách sạn phải dừng xe ở chỗ đỗ xe ven đường, nhanh chóng bước xuống xe, chạy trên con đường đông đúc, đi vào đường tắt, gặp phải vật cản thì trực tiếp nhảy qua.
Mọi người chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đang biểu diễn một môn thể thao rất phổ biến trên đường phố: Parkour!
Anh mặc áo phông đen, quần jean, mang giày da, đội mũ lưỡi trai màu đen, chạy còn nhanh hơn xe máy, dáng người khỏe khoắc chỉ dừng lại trong tầm mắt tầm vài giây, rồi biến mất sau các chướng ngại vật!
Anh lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới khách sạn Shangri-La ở khu vực trung tâm thành phố, biết phòng hội nghị ở tầng cao nhất là tầng 36, anh nhanh chóng vào cầu thang thoát hiểm, leo thang bộ lên, không để lãng phí một giây nào để chờ thang máy!
“Giám đốc Diệp, tổng giám đốc của chúng tôi có ý là sẽ tiếp tục hợp tác với trang web Hoa Nhụy! Để tỏ lòng áy náy khi mà lúc trước chúng tôi đã hiểu lầm về tình hình sức khỏe của cô, đến lúc đó, tổng giám đốc của chúng tôi sẽ đích thân đứng ra trao đổi với cô!”. Giám đốc Đào nhìn Diệp Kiều, nói rất khách sáo.
Lời cô ta nói, phóng viên đều nghe thấy cả, nhanh chóng ghi lại.
“Được! Tôi sẽ phân phó cho trợ lý của tôi hẹn thời gian với giám đốc Đàm!”. Diệp Kiều nói xong rồi nhìn về phía phóng viên, thuận tiện nói về tình trạng sức khỏe của mình, cô nói, lúc trước cô chỉ hôn mê, bây giờ đã hoàn toàn bình phục!
Sau khi vào phòng họp, Diệp Kiều khinh miệt nhìn Cố Tuyết Yến, cô ta cũng nhìn cô, không có người ngoài ở đây, Cố Tuyết Yến đã lộ ra bộ mặt sẵn có.
“Cố Tuyết Yến, tôi tưởng cô có năng lực thế nào, tóm lại là, đã nhiều năm trôi qua, mà cô vẫn như vậy! Lúc tôi khỏe như vâm thì không dám xuất hiện, thấy tôi ngã xuống là lập tức giở trò…Cô cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi!”. Diệp Kiều châm biếm nói.
Cố Tuyết Yến siết chặt nắm tay, móng tay dài đâm vào da thịt: “Diệp Kiều, cô tưởng rằng cô tỉnh rồi thì tôi sẽ sợ cô sao?! Chúng ta chờ xem!”
“Chờ xem? Chờ xem Tụ Ưu của co lúc nào sụp đổ sao? Nửa tháng nay, cô đã đập hàng trăm triệu vào đó nhỉ!? Kiếm được bao nhiêu lượt truy cập? Tôi sẽ chờ xem cô mất hết vốn liếng!”. Diệp Kiều khinh bỉ nói.
Cố Tuyết Yến quả thật tức muốn hộc máu.
Lúc này, một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai cao ráo đi từ bên ngoài phòng họp vào, Diệp Kiều đương nhiên không biết.
“Mẹ nuôi, con lấy hàng mua được với giá 50% trên Tụ Ưu, đưa lên trang web của mẹ bán 75% giá gốc được không? Vừa kiếm lượt truy cập cho mẹ, con còn có thể kiếm được một khoản!”. Dạ Thất cố ý thân mật nói với Diệp Kiều ngay trước mặt bà mẹ kế tương lai là Cố Tuyết Yến.
Cậu chính là Dạ Thất!
Diệp Kiều nghe thấy giọng nói, ngửa đầu nhìn Dạ Thất cao lớn đẹp trai, nở nụ cười thân thiết của bà mẹ già.
Cố Tuyết Yến càng bối rối, Dạ Thất nhận Diệp Kiều làm mẹ nuôi từ lúc nào?
Đáng giận hơn là, những sản phẩm hàng hiệu cao cấp giảm 50% của cô ta là do Dạ Thất mua, bây giờ còn muốn treo bán trên trang web của Diệp Kiều!
“Dạ Thất! Cậu nhìn cho rõ, tôi mới là mẹ của cậu!”. Cố Tuyết Yến kích động nói với Dạ Thất, quả nhiên là đầu óc có vấn đề, xoay cùi chỏ ra ngoài!
“Thôi đi, cô vẫn chưa thành công gả cho ông già đâu!”. Dạ Thất khinh thường nói, lười liếc nhìn cô ta thêm cái nào.
“Dạ Thất cậu…”. Cố Tuyết Yến thẹn quá hóa giận, chưa dứt lời thì đã thấy lại có một người nữa bước vào từ cửa phòng họp!
Diệp Kiều chỉ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên bị người ta kéo mạnh đi, vụt một cái, rơi vào một cái ôm nóng bỏng!
Người đàn ông chạy một mạch tới, thở hổn hển, ôm thật chặt bảo bối của anh vào lòng…