Người đàn ông này có mái tóc cắt ngắn, mặc một bộ tây trang màu sắc nhã nhặn, bên trong là một chiếc áo thun màu trắng, thoáng nhìn qua tầm ngoài 30 tuổi. Anh ta nhấc tay khỏi vai Dạ Thất, nhìn cô, khóe miệng cong lên, lễ phép gật đầu chào, dáng vẻ thân sĩ.
Dạ Thất quay đầu nhìn người này, không hề đứng lên.
“Tiểu Thất, người này là người nhà con sao?!” Diệp Kiều đứng lên, xuất phát từ sự lễ phép, nghiêm túc nói.
Nếu cô nhớ không nhầm, vị này chính là tổng giám đốc của tập đoàn Dạ thị, anh cả của Dạ Thất, Dạ Chinh.
Sản nghiệp của tập đoàn Dạ thị không nằm ở thành phố này, tập trung ở phía nam.
“Tôi là anh cả của Dạ Thất, Dạ Chinh. Diệp tổng, hân hạnh!” Dạ Chinh nói, hơi cúi người đưa tay phải tới phía Diệp Kiều. Dạ Thất vội vàng đứng dậy, vừa vặn ngăn tay anh ta lại, không cho phép bất cứ ai chạm vào người ngoại trừ tay Diệp Kiều.
Động tác của Dạ Thất tuy nhỏ nhưng Diệp Kiều nhận ra được, cười thầm trong lòng.
“Hân hạnh!” Diệp Kiều chào lại.
“Nghe nói, ngài là bạn của Lão Thất là chúng tôi, thằng nhóc này không gây phiền toái cho ngài chứ?!” Dạ Chinh mỉm cười hiền lành nói. Ánh mắt vẫn luôn đặt trên mặt Diệp Kiều. Cô gái này đúng là có thể khiến người ta kinh hãi mà, có thể nói là tuyệt sắc.
“Không phiền. Tôi với Dạ Thất là bạn bè.”
“Mẹ nuôi, rõ ràng con nhận hai người là cha mẹ nuôi rồi mà!” Dạ Thật rất không hài lòng với câu trả lời của Diệp Kiều, lên tiếng phản đối. Phản đối Diệp Kiều xong, cậu quay người nhìn Dạ Chinh, “Anh có việc gì không? Chúng tôi muốn tiếp tục ăn cơm!”
Cậu không sợ đắc tội với Dạ Chinh.
“Thằng nhóc này đầu óc cũng không giống người bình thường.” Dạ Chinh điềm đạm cười nói. Anh ta vẫn nhìn Diệp Kiều, “Không quấy rầy hai người ăn cơm nữa, Diệp tổng, sau này gặp lại.”
Dạ Chinh thâm ý nhìn Diệp Kiều một cái rồi rời đi.
*
Dạ Hào Minh đứng ở cửa sổ phòng tổng thống nhìn ra bên ngoài. Tay ông ta đang chống một cái gậy chống.
“Sĩ quan Lục, tôi còn không tin hắn ta sẽ làm ra chuyện như vậy!” Dạ Hào Minh xoay người, nhìn Lục Bắc Kiêu mặc một hộ âu phục thoải mái, hai mắt híp lại, sắc mặt nghêm túc, kích động nói.
“Ông Dạ, nếu ngài không tin có thể cùng tôi đi tới doanh trại một chuyến.” Lục Bắc Kiểu nhàn nhạt nói.
Dạ Hào Minh nắm chặt đầu gậy, nếu không phải có cây trượng này để chống, ông ta đã không chịu nổi đả kích mà ngã xuống.
“Tôi phải làm thế nào mới có thể khiến vết nhơ hắn gây ra cho Dạ gia là vết nhơ của riêng hắn, Dạ gia thanh thanh bạch bạch?!” Dạ Hào Minh chợt nói.
Lục Bắc Kiêu bước tới hai bước, “Chỉ còn cách ngài hoàn toàn tin tưởng phối hợp với chúng tôi, như vậy, một con chuột chết mới không làm hỏng nồi cháo.”
Dạ Hào Minh đau lòng gật đầu, “Tôi hợp tác với các người.”
“Cáo từ.” Lục Bắc Kiêu thả lại một câu rồi đi thẳng.
*
Đời trước, khi cậu còn nhỏ, đều là bọn họ dẫn người em út này đi chơi, nhưng tới đời này, lại biến thành cậu dẫn anh chị đi chơi, Dạ Thất cảm thấy rất vui.
Lúc này, cậu đang đưa Lục Tiểu Cổn Lục Tiểu Vũ cùng Tia Chớp từ đại viện về, lúc đi qua tiệm trái cây, Lục Tiểu Vũ muốn ăn dưa hấu, Lục Tiểu Cổn muốn mua sầu riêng cho Diệp Kiều, cậu thì phụ trách xách túi, trả tiền.
Cậu xách túi lớn túi nhỏ đi theo hai đứa nhóc về tới tứ hợp viện.
Một nhà bốn người vừa định ăn dưa hấu thì Lục Bắc Kiêu về. Diệp Kiều ra đón, hỏi anh có ăn cơm không nhưng anh lắc đầu.
“Lão Thất, nấu cho lão tử bát mì.” Lục Bắc Kiêu nhìn Dạ Thất nói.
Vốn dĩ là một người không dính khói lửa phàm tục, ẩn dật như Dạ Thất, hiện giờ bị Lục đại ma vương sai gì làm nấy, ngay cả cái thói quen sạch sẽ cũng bị triệt tiêu bằng sạch.
Dạ Thất nghe lời đi vào trong phòng bếp.
“Anh Kiêu, anh cứ sai bảo Dạ Thất như vậy không tốt.” Trong mắt Diệp Kiều, mối quan hệ giữa Lục Bắc Kiêu và Dạ Thật là mối quan hệ có nhiều bí mật.