Trong chiếc gương phục cổ, hình ảnh hai người nồng nhiệt hôn nhau hiện lên. Người đàn ông dùng bàn tay to lớn của mình mà làm càn, mà vỗ về, dần dần di chuyển xuống phía dưới, chạm tới phần eo giống như nút thắt của bình hoa, xuống chút nữa thì bế cô lên, đặt lên bàn trang điểm.
Những chai lọ đồ trang điểm trên mặt bàn cứ thế lăn lốc lốc xuống dưới đất, tạo nên những tiếng động nhỏ.
Người đàn ông cong eo, chiếc áo phông màu đen nhanh chóng được cởi ra, để lộ thân hình cường tráng, ngay sau đó dán sát vào thân thể mềm mại màu đỏ rực. Cô gái ngửa đầu, tiếp nhận nụ hôn cuồng dã của anh.
Tiếng rên nho nhỏ cùng hơi thở nồng nhiệt khiến căn phòng tràn ngập mùi ái muội.
Ngài Lục buổi sáng mới mua chiếc sườn xám màu đỏ rực này, chỉ vì khó cởi một chút mà dùng sức, xé nát.
“Cầm thú!”
Một bộ quần áo đẹp lại hỏng rồi.
Diệp Kiều lên tiếng kháng nghị.
“Bảo bối, loại đồ này chính là để xé mà. Trong tủ còn có một tá nữa!” Lục cầm thú nói, lấy một cái “ba con sói” nhỏ cho lên miệng, dùng sức xé.
Bạn học Diệp Kiều trên người vẫn treo mấy mảnh sườn xám màu đỏ, khuôn mặt đỏ ửng, nhìn Lục cầm thú đứng ở mép giường, theo bản năng muốn lâm trận rút lui, nhưng mà, chỉ hơi nhích động thì mắt cá chân đã bị anh túm lấy, kéo lại.
Dù là món quà quý giá, xa hoa đều không thể so sánh được với chuyện bà Lục cho anh ăn no nê. Sinh nhật của Lục đại thọ tinh vô cùng viên mãn.
Chỉ khổ cho bà Lục.
Thân hình yêu kiều mềm mại của cô nào có thể chịu được chuyện anh tàn sát bữa bãi, trước lúc lâm vào hôn mê còn lớn tiếng mắng anh.
Kỳ thực, cô cũng cảm thấy bản thân mình kỳ lạ, nếu đối với anh giữ vững quyết tâm thì có phải tốt không. Nhưng rồi, nghĩ tới chuyện anh giấu cô đi mua cái sườn xám này thì lại không đành lòng khiến anh thất vọng.
Người đàn ông này, bị cô cưng chiều hư rồi mà.
Diệp Kiều ngủ đến mặt trời lặn mới dậy. Chuyện đầu tiên cô làm là mở tủ quần áo ra xem. Quả nhiên, trong tủ còn có 9 cái sườn xám tình thú nữa.
Lục giáo quan nên đổi nghề làm người bán sỉ nội y tình thú đi.
Diệp Kiều dở khóc dở cười, eo mỏi lưng đau, chân không còn sức, nhìn mấy cái sườn xám đỏ rực đó thật sự muốn đem chúng đi đốt. Bởi nếu không đốt đi, cô thật sự sẽ bị lăn lộn 9 lần nữa như tối hôm qua.
Một suy nghĩ ập tới.
Cô cần phải nắm quyền chủ động trong việc này. Không thể để anh muốn cô mặc là cô sẽ mặc. Mà phải là, cô muốn khen thưởng anh, cô sẽ mặc.
Trong phòng không có ai, xuống nhà cũng không thấy người, cô ra tới sân mới nhìn thấy Lục Bắc Kiêu cùng Dạ Thất đang ở trong một góc phòng. Dạ Thất đang cầm cái kẹp, khéo léo xử lý tôm hùm đất.
Nhìn thấy tôm hùm đất, hai mắt Diệp Kiều phát sáng.
Chỉ tội cho Tiểu Thất, rõ ràng không thích nhưng vẫn phải rửa sạch từng con tôm hùm.
Lục Bắc Kiêu đứng hút thuốc, nhỏ giọng nói gì đó với Dạ Thất.
“Tiểu Thất, Tiểu Thất, lại có nửa thùng nữa.” Lúc này, Lục Tiểu Vũ mặc quần đùi, từ đầu gối trở xuống bê bết bùn đi tới, trong tay xách theo một cái xô màu đỏ. Tiểu Bạch Thái cũng đi ngay phía sau, trên người cũng bê bết bùn.
Hóa ra, tôm hùm đất đều là bọn chúng bắt trong ao phía sau viện.
Dạ Thất nhìn đống tôm hùm đất mới mang tới, mặt đen xì. Bọn chúng còn đang nhe nanh múa vuốt với cậu.
Nhưng mà, ai bảo Diệp Kiều Kiều thích ăn chứ.
Lục đại ma vương nói, anh hiểu Dạ Chinh sẽ làm chuyện như vậy, anh không phải không lường trước được.
“Diệp Kiều Kiều, rốt cuộc người cũng dậy rồi nha!” Lục Tiểu Vũ nhìn thấy người mẹ xinh đẹp thì cao giọng nói.
Diệp Kiều sao không sao không nghe ra sự trách móc trong giọng nói của cô nhóc chứ, ánh mắt thì bắn thẳng sang kẻ gây ra tình trạng này.
“Lục Tiểu Vũ. Rửa tay, múc canh cho mẹ!” Lục Bắc Kiêu nhìn cô nhóc đang đầy bùn đất, trầm giọng sai.
“….” Lục Tiểu Vũ.