Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1156 - Chương 1156:

Chương 1156:

Hơi thở của cậu yếu ớt, gần như muốn đứt mất, sắc mặt Lục Bắc Kiêu âm trầm, lớn tiếng gọi Diệp Thành, để anh ta nhanh chóng lái!

Nhìn người anh em tốt luôn luôn lạnh lùng bình tĩnh, không kìm chế được nỗi lòng hướng mình gào thét, Diệp Thành xém chút cho là người bị thương chính là em gái của của anh ta. Chưa từng thấy anh để bụng như thế đối với người bên ngoài ngoại trừ Diệp Kiều!

Thậm chí Diệp Kiều còn bình tĩnh hơn so với anh!

Lính đặc chủng Tiểu Hàn lấy băng gạc và thuốc cầm máu từ trang bị trong ba lô ra, Diệp Kiều cầm cái kéo cắt bỏ quần của Dạ Thất, nhìn lỗ máu đỏ đã biến thành màu đen, lông mày của cô đều không nhíu một cái!

"Em gái! Em về chỗ ngồi đi, thắt dây an toàn!" Máy bay trực thăng đã cất cánh, Diệp Thành lớn tiếng hô, tạp âm rất lớn, nói chuyện đều dựa vào gào lên.

"Em không sao!" Cô lớn tiếng trả lời, cầm băng gạc trắng noãn ấn lên vết thương của Dạ Thất.

"Chị dâu! Chị qua đó ngồi xuống! Những việc này giao cho em!" Tiểu Hàn nhìn Diệp Kiều, nói, bọn họ đều được đào tạo rất tốt, có thể đánh nhau ở trên trực thăng, Diệp Kiều không giống vậy, rất dễ dàng bị ngã.

Diệp Kiều đang muốn từ chối khéo, cổ tay liền bị Lục Bắc Kiêu nắm lấy, anh không nói một lời, trực tiếp kéo cô, đến một chỗ ngồi, để cho cô ngồi xuống, tự tay thắt dây an toàn cho cô, đeo tai nghe chống ồn!

Anh lại trở về, ngồi bên cạnh Dạ Thất, tay tiếp tục xem mạch đập của cậu, số nhịp tim của cậu, tim của cậu đập càng ngày càng chậm...

Sau khi Tiểu Hàn đem thuốc cầm máu vẩy vào trên vết thương của Dạ Thất, lập tức quấn băng gạc!

"Tiểu Thất!" Sau khi không thấy mạch đập, Lục Bắc Kiêu gào lớn, nhanh chóng quỳ ở một bên, vỗ vỗ gương mặt của cậu, Dạ Thất vẫn không có phản ứng!

Diệp Kiều chỉ thấy Lục Bắc Kiêu hét lớn một tiếng, sau đó, hai tay của anh đan nhau đặt ở ngực Dạ Thất, đang cho CPR cho cậu!

Sắc mặt của cô thay đổi, lập tức tháo tai nghe xuống: "Anh Kiêu, Tiểu Thất thằng bé—— "

"Lục Chiến Kỳ! Nếu con là con trai của Lục Bắc Kiêu, thì mẹ nó sống lại cho lão tử!" Hai tay của anh không ngừng ấn ở ngực Dạ Thất, cậu vẫn không nhúc nhích, trái tim ngưng đập, quát.

Sắc mặt của Dạ Thất trắng bệch, không có hô hấp, không có nhịp tim đập, chỉ có mỗi lần bị nén ở ngực, thân thể lay một cái, Diệp Kiều lấy dây an toàn xuống liền lao đến.

"Tiểu Thất! Con tỉnh lại!" Giọng cô run nói.

Lục Bắc Kiêu một chút cũng không ngừng ấn bộ ngực cậu, trái tim xé rách: "Lục Chiến Kỳ! Lão tử biết, con vẫn muốn cùng với mẹ con nhận nhau, con mẹ nó nếu vẫn chưa tỉnh lại, thì sẽ không có cơ hội này! Cũng đừng nghĩ đến việc đầu thai chuyển thế, lão tử và mẹ của con cũng sẽ không trọng sinh!"

Hốc mắt người đàn ông đang quỳ phiếm hồng, thấy chàng trai không sức sống, con trai út kiếp trước của anh, hai tay tiếp tục càng không ngừng nhấn, mồ hôi trên trán anh từng viên lớn lăn xuống!

"Con mở mắt ra nhìn mẹ của con cho lão tử! Bây giờ nếu con tỉnh lại, lão tử lập tức để con cùng với cô ấy nhận nhau! Lão tử cho con sửa họ, để con vào sổ hộ khẩu nhà họ Lục!"

Anh một bên ấn, vừa quát!

Diệp Kiều quỳ gối một bên Dạ Thất, nghe rõ ràng rành mạch được anh, nghiêng đầu, nhìn sắc mặt Lục Bắc Kiêu đen xuống, hốc mắt phiếm hồng, càng không ngừng cho làm cho trái tim của Dạ Thất đập trở lại...

Lục Chiến Kỳ...

Dù cho nghe không hiểu là cái "qí" nào, nhưng, liên tưởng đến tên Lục Tiểu Cổn Lục Tiểu Vũ, cô có thể xác định là "Lá cờ" "Kỳ" .

Anh gọi Dạ Thất là "Lục Chiến Kỳ", Chiến Kỳ.

Chiến Cổn, Chiến Vũ, Chiến Kỳ...

"Trung đội Lục, đổi cho em đi!" Anh đã ấn mười phút đồng hồ, Tiểu Hàn nói.

Lục Bắc Kiêu không nói chuyện, càng dùng sức hơn so với lúc trước, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh: "Tiểu tử thối! Yếu như vậy! Không xứng làm con tra của Lục Bắc Kiêu tôi!"

Anh hận không thể kích thích đạo của Dạ Thất, lại liên tục không ngừng mà tiếp tục ấn, một giây không dừng lại, nhất định phải kéo con trai út từ Quỷ Môn Quan trở về!

Bình Luận (0)
Comment