Tuy Đường Thiếu Đình là tình địch lớn nhất của anh, nhưng Lục Bắc Kiêu anh thật thật sự cũng không phải là người đàn ông hẹp hòi, anh cũng tôn trọng Đường Thiếu Đình là người đàn ông tốt, đương nhiên không hy vọng anh ta có chuyện!
Lại nói, nếu như Đường Thiếu Đình là bởi vì giúp Diệp Kiều nằm vùng mà bị chết, Diệp Kiều sẽ tự trách cả một đời, anh là người rất keo kiệt, không hy vọng người phụ nữ của anh trong lòng vẫn luôn có vị trí để cho người đàn ông khác, dù là đầu ngón tay lớn nhỏ cũng không được!
Trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai cha con, Dạ Thất vội vàng từ dưới giường, bên trong giày của cậu lấy ra thuốc lá đã trộm giấu đi, ra hiệu lục Đại Ma Vương mở cửa sổ ra, tản mùi!
Lục Bắc Kiêu trừng mắt liếc cậu một cái, tiểu tử thối đã nghiện thuốc, anh vẫn là đi mở cửa sổ, chỉ chốc lát sau, hai cha con cấu kết với nhau làm việc xấu hút thuốc ở trong phòng bệnh.
"Cha, cũng không phải con cố ý làm ngài thương tâm, kiếp trước chú Đình là yêu Diệp Kiều Kiều!" Dạ Thất chân thành nói, hít mây nhả khói, tư thế hút thuốc vô cùng soái khí, bên trong soái khí lộ ra tà khí.
Lục Bắc Kiêu nhìn cậu chằm chằm: "Con không nói, không ai biết!"
"Con nói, là để người quý trọng gấp đôi Diệp Kiều Kiều!" Dạ Thất cười nói, mắt sắc xa xăm...
Lục Bắc Kiêu đi đến bên giường, lặp lại gõ xuống đầu của cậu, nhìn như dùng sức, kỳ thực cũng không có đánh đau cậu: "Cả đời này ông đây không trân quý mẹ cậu lúc nào hả ? ! Mẹ của cậu kiếp trước làm như vậy, cha của cậu đây vẫn yêu cô ấy đến chết như cũ!"
Dạ Thất sờ lấy cái ót, dáng vẻ ủy khuất, thấy bác sĩ đi cửa, liền vội vàng nhét tàn thuốc vào trong chăn , dập tắt trên sàng giường.
"Cha! Người có thể đừng hút thuốc trong phòng bệnh được không?" Dạ Thất cất giọng nói.
Bác sĩ nữ kiểm tra phòng nghiêm túc mà liếc nhìn Lục Bắc Kiêu, bất quá, Trung tá Lục chỉ là chậm rãi dập tắt thuốc, dáng vẻ lạnh lùng, không nhìn đến sắc mặt vô cùng khó coi và lạnh lùng của bác sĩ nữ này, anh một câu không nói, trực tiếp ra khỏi phòng bệnh.
Bác sĩ nữ mặc áo khoác trắng, lạnh lùng như băng, nhìn Dạ Thất.
"Đại Minh Ven Hồ! Cậu trừng cái gì mà trừng, tôi cũng không có hút thuốc, cha tôi rút ra, có bản lĩnh cậu tìm ông ta đi!" Dạ Thất la ầm lên.
Đại Minh Ven Hồ, là biệt hiệu cậu đặt cho vị bác sĩ thực tập nữ này, cô ấy tên thật là "Hạ Hòa" !
Hạ Hòa, Hạ Hà, Hạ Vũ Hà, Đại Minh Ven Hồ Hạ Vũ Hà.
Hạ Hòa không để ý cậu tí nào, đi đến bên đầu giường ném một bao mềm Trung Hoa và cái bật lửa vào thùng rác, lại bỗng nhiên để lộ chăn mền, trên sàng giường, bất ngờ rút một cây thuốc lá còn nửa đoạn, vẫn có khói bụi đen sì!
Khóe miệng mỹ nhân lạnh lùng cuối cùng cũng vẽ ra một tia cười, trừng mắt liếc Dạ Thất một cái: "Kéo quần xuống, tiêm!"
Cô ấy dứt lời, kéo khẩu trang lên, đi đến bên xe đẩy, động tác lưu loát xé bao bì bên ngoài của ống tiêm dùng một lần một cách gọn gàng..
"Tôi không muốn tiêm!" Tay Dạ Thất che lấy cái mông, lớn tiếng kháng cự, nếu không phải một cái chân bị treo, Tiểu Thất gia cậu đã sớm chạy!
Tay phải Đại Minh Ven Hồ cầm ống kim, cây kim dài nhỏ hướng lên trên, mũi kim ứa ra giọt nước, đi đến phía giường bệnh, Dạ Thất giống như đứa trẻ ba tuổi sợ tiêm, không ngừng trốn...
Chỉ chốc lát sau, trong phòng bệnh vang lên tiếng kêu thảm thiết của Dạ Thất!
——
Trên con phố nước ngoài đầy hương vị lạ, nhộn nhịp, sôi động như ngày thường.
Người phụ nữ xõa tóc dài, mặc áo sơ mi trắng, quần ngắn, giày thể thao, đeo kính râm, tay phải nắm chắc bàn tay to thô ráp của người đàn ông bên cạnh, người đàn ông cũng đeo kính râm, mặc quần bò, áo T màu đen, bọn họ vô ý ngắm cảnh, xuyên qua đám người rộn ràng, đi đến khu phố người Hoa vô cùng yên tĩnh vào ban ngày.
Đây là lần đầu tiên Diệp Kiều cùng Lục Bắc Kiêu xuất ngoại, anh là quân nhân tại ngũ, không có tình huống đặc biệt không cho phép xuất cảnh, xin vài ngày, mới được phê chuẩn.
âm thầm đi theo đám bọn họ tới đây, còn có mấy người bộ đội Ảnh Tử, để phòng có bẫy.