Khác với bộ trang phục quyến rũ của những người chuyển giới khác, thậm chí là cấp thấp, một cô gái mặc áo ống và váy ngắn làm từ lông vũ màu trắng, thân hình thướt tha, trên mặt trang điểm, mái tóc xoăn trên đầu, phía sau cô ấy còn có một đôi cánh màu trắng giống như thiên sứ hạ phàm.
Chỉ là dòng chữ "Người chuyển giới cực phẩm" được viết bên cạnh hình ảnh của cô ấy.
Lục Bắc Kiêu đi đến bên cạnh Diệp Kiều, liếc mắt đã nhận ra Ưu Ưu!
Diệp Kiều quay đầu ngửa mặt lên nhìn thẳng vào anh, hai vợ chồng không nói gì lại ăn ý hiểu rõ đáy lòng đối phương đang nghĩ gì!
Đường Thiếu Đình tìm một người chuyển giới đến giả làm bạn gái anh ta!
Ngực Diệp Kiều phập phồng, một cảm giác xấu hiện lên trong đầu. Lục Bắc Kiêu ném vé vừa mua vào thùng rác, hỏi nhân viên muốn lấy tấm poster kia, kéo Diệp Kiều nhanh chân rời đi!
Họ tìm thấy một quán bar, Đường Thiếu Đình không có ở chỗ của anh ta, họ lại tìm được Ưu Ưu ở đó. Lúc đó Ưu Ưu đang chuẩn bị đi ra ngoài, cô ấy đã không còn ăn mặc như một nàng tiên nữa như hôm qua nữa. Cô ấy mặc một chiếc quần jean rách, áo ba lỗ màu đen bên ngoài mặc một áo sơ mi trắng, trong miệng còn ngậm một điếu thuốc!
Nhìn thấy họ tìm đến, cô ấy không hiểu.
Diệp Kiều nhìn Ưu Ưu rất xã hội trước mặt cảm giác như một người phụ nữ hàng thật giá thật, đến bây giờ cô vẫn không tin cô ấy là một người chuyển giới!
"Đình tử đâu?"
"Sau khi đưa tôi tôi về, anh ấy đã trở về chỗ của mình.” Giọng Ưu Ưu vẫn còn hơi khàn.
"Ưu Ưu, cô nói cho tôi biết, rốt cuộc cô có phải là bạn gái của anh ấy không hay đóng giả?" Diệp Kiều hỏi thẳng vấn đề.
Đường Thiếu Đình không phải người thích một người chuyển giới trừ khi anh không biết Ưu Ưu là người chuyển giới mà là con gái thật. Nhưng Lục Bắc Kiêu nói tối hôm qua lúc họ khiêu vũ ở quán bar, Đình tử thường xuyên ghét bỏ đẩy Ưu Ưu ra.
"Đương nhiên tôi là bạn gái anh ấy rồi!"
"Ưu Ưu, lần này chúng tôi cố ý đến tìm anh ấy do chúng tôi lo lắng sức khỏe của anh ấy có vấn đề giấu mọi người. Cô thực sự coi anh ấy là bạn bè thì nói thật cho chúng tôi đi!" Diệp Kiều nhìn cô ấy, trong mắt tràn đầy khẩn cầu.
Ưu Ưu nghĩ đến việc tối qua đột nhiên Đường Thiếu Đình ngất xỉu, trái tim cũng thắt lại...
--
Trên bến tàu, một nhóm người cầm gậy bóng chày đang uy hiếp một vài người mà đứng đầu là Đường Thiếu Đình. Anh mặc quần jean, áo ba lỗ màu đen, trên trán đổ mồ hôi, anh nhảy lên, đôi chân dài mở ra đánh ngã đối phương.
Lúc đang định đánh tiếp, cơ thể cường tráng đột nhiên ngã xuống đất, không nhúc nhích.
Ba người đối phương nhân cơ hội đánh anh đang ngã dưới đất. Diệp Kiều vừa chạy tới thấy cảnh này, bản năng dựa vào lúc thân thủ tốc vọt tới với tốc độ cực nhanh, cô nhảy lên, chân quét ngã ba người kia!
Ba người đàn ông hung ác thực sự bị cô đá ngã, Diệp Kiều đứng vững dưới đất.
Động tác này gần như vắt kiệt sức lực của cô.
Đúng lúc này, Đường Thiếu Đình vừa rồi bất động lúc này ngẩng đầu lên:-
Cô mặc một chiếc áo sơ mi dài màu đỏ với chất vải mềm mại, quần legging đen, giày thể thao, một người phụ nữ trưởng thành, quyến rũ và đẹp trai.
Có người muốn đánh cô, anh ta bò lên theo bản năng, nhưng tốc độ của anh ta không kịp một người đàn ông khác yêu cô như mạng!
Lục Bắc Kiêu che chở cho Diệp Kiều, một tay một chân là có thể đánh cho mấy tên kia không dám đến gần họ. Ngay sau đó Quỷ Ảnh đi đến, càng không cần anh ra tay.
Đường Thiếu Đình nhếch miệng lên phủi bụi trên người, "Em gái Kiều, em gạt anh à, rõ ràng vừa rồi đẹp trai như trước!"
Diệp Kiều không để ý đến anh ta, vẻ mặt nghiêm túc, cô nhìn Lục Bắc Kiêu, "Anh Kiêu, em muốn nói chuyện riêng với anh ấy!"
Lục Bắc Kiêu nhìn cô, gật đầu.
Diệp Kiều quay người đi, "Đường Thiếu Đình! Chúng ta nói chuyện chút đi!"
cô đưa lưng về phía họ bọ lại một câu không cho Đường Thiếu Đình từ chối, bóng dáng màu đỏ đi về phía con đập cách đó không xa....