Biểu lộ Đường Thiếu Đình quyết tuyệt, ngữ khí chắc chắn, nhưng mỗi lời anh nói đều xuất phát từ tận đáy lòng mình!
Ánh mắt anh không mang theo chút tình cảm nào trừng lên nhìn Diệp Kiều áo đỏ. Anh chưa từng cầu xin cô, ở trước mặt cô anh từng khoe khoang cũng từng muốn thể hiện, muốn cô rửa mắt mà nhìn anh, muốn để lại hình tượng "Đỉnh" trong lòng cô!
Cuối cùng là tiêu sái rời đi khỏi thế giới của cô, kết thúc như một hiệp sĩ!
Sau khi biết mình sắp chết, anh sợ cô biết chuyện này nhất, sợ cô tìm đến sợ cô tự trách, sợ nhất là cô thương hại anh!
Bởi vì anh hiểu cô.
Bởi vì cô là người trọng tình nghĩa!
Lúc cô gọi điện đến, dù không xác định được là cô gọi nhưng anh vẫn đưa điện thoại cho Ưu Ưu để cô ấy giả làm bạn gái anh. Lúc biết cô đã tỉnh, anh kích động đến lệ quanh bờ mi, lại không tự mở miệng nói với cô câu này. Anh muốn cô nghĩ là Đường Thiếu Đình anh đã có người yêu, bắt đầu cuộc sống mới!
Cuối cùng cô đã tìm đến!
Anh chí có thể dốc hết sức tiếp tục diễn kịch để cô hiểu rõ, anh sống vô cùng tốt!
Nhìn ánh mắt dứt khoát của anh, nghe anh nói xong Diệp Kiều cong môi, cười khổ: "Tại sao anh cảm thấy em sẽ đồng cảm, thương hại em?! Đường Thiếu Đình! Anh thực sự không xứng làm bạn của em!"
Cô vứt câu này xong bước xuống con đập, đi xuống cầu thang với tốc độ cực nhanh!
"Ai muốn làm bạn của em!" Đường Thiếu Đình trừng mắt với bóng người đỏ chót của cô, lớn tiếng nói.
Anh chỉ muốn cô đi nhanh lên, không muốn bị cô nhìn thấy dáng vẻ sau khi chết của anh!
Lục Bắc Kiêu đứng dưới đên vẫn đang hút thuốc, mặc dù không nghe rõ nhưng có thể nhìn ra họ đang cãi nhau, anh tiến lên đón, lúc đến gần mới thấy rõ bà Lục mặt đầy nước mắt...
Cô cũng không biết vì sao mình khóc, rõ ràng rất giận vẫn không khỏi nhớ đến những gì Tiểu Thất nói. Kiếp trước cô và Đường Thiếu Đình là anh em, trong lòng cô địa vị của Đường Thiếu Đình và Diệp Thành tương đương nhau.
Nói xong những lời tức giận, nghĩ rằng anh sẽ chết, lòng cô lại khó chịu!
"Anh Kiêu! Bảo Quỷ Ảnh Thánh Ảnh dẫn Đường Thiếu Đình đi đi! Anh ấy trúng độc rồi, sẽ thường xuyên xuất hiện triệu trứng mất tri giác! Anh ấy không muốn sống nữa!" Cô lau nước mắt nhìn Lục Bắc Kiêu, trầm giọng nói.
Quả nhiên là thật.
Lục Bắc Kiêu giơ tay ra hiệu, Quỷ Ảnh và Thánh Ảnh nhanh chân đi về phía này, anh cầm giấy lau nước mắt cho cô, "Chỉ cho phép em khóc vì anh ta lần này!"
Ông Lục vốn có tâm địa nhỏ nhen, ngang ngược nói.
Diệp Thành gật gật đầu.
"Hai người các cô trói Đường Thiếu Đình lại!" Lúc đám Quỷ Ảnh đến gần, Lục Bắc Kiêu ra lệnh.
Đường Thiếu Đình đang ngồi trên đập suy nghĩ về cuộc sống khó hiểu nhìn thuộc hạ của Lục Bắc Kiêu đến gần. Họ không nói câu này, Quỷ Ảnh rút dây lưng trói cổ tay anh ta lại rất thô bạo!
Không phải làm bạn cũng không làm, trói anh ta làm gì?!
Lúc Đường Thiếu Đình kịp hiểu ra đã bị ép xuống cầu thang!
Chỉ chốc lát sau anh ta đã bị đưa lên một chiếc xe bảy chỗ. Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu ngồi phía trước, Diệp Kiều không nói gì cũng không quay lại.
"Vợ chồng các anh là thổ phỉ à?!" Đường Thiếu Đình tức giận nói.
Lục Bắc Kiêu quay đầu nhìn Đường Thiếu Đình bị trói hai tay ngồi phía sau, vẻ mặt oán giận.
"Đường Thiếu Đình! Anh nghe đây, tôi mặc kệ anh có muốn sống không, nhưng vợ của tôi không muốn anh chết! Cho nên họ Lục tôi không quan tâm anh có muốn hay không, tôi đều sẽ nghĩ mọi cách để cứu được anh!"
"Anh không muốn sống cũng phải chịu lấy!" Anh ngang ngược nói xong thì quay đầu.
Đường Thiếu Đình: "...."