Im lặng, trong không gian kín màu trắng bạc chỉ có tiếng đồng hồ vang lên tích tắc. Mỗi tiếng vang dường như nhắc nhỏ họ thời gian chết đã gần hơn một giây.
Ưu Ưu ôm chặt úi lạnh chứa huyết thanh kháng thể, trong lúc nhất thời cô không nghĩ ra được cách gì, chỉ có một suy nghĩ trong lòng: Mang thuốc giải ra ngoài, không thể bị nổ chết!
Lục Bắc Kiêu không tin cái nơi quái quỷ này kín không đường ra, vừa thầm đếm thời gian!
Ánh mắt anh nhìn cửa thông gió trên trần nhà, anh cầm súng trường nhảu lên bàn lấy báng súng đập mạnh vào cửa thông gió. Sau hai ba lần, cửa thông gió tơi xuống, phía sau còn có một đường ống rộng khoảng một người, "Sững sờ cái gì?! Tới đây!"
Anh hét lên với Ưu Ưu đang thất thần.
Sau khi Ưu Ưu hoàn hòn nhìn thấy cửa thông gió kia thì vội lao tới, trong ngực vẫn ôm túi giữ lạnh. Sau khi cô nhìn Lục Bắc Kiêu một chút thì nhanh chóng nhảy lên.
"Sau khi đi kên thì nhanh đi về phía trước! Đừng dừng lại!" Lúc nói trong lòng anh thầm đến thời gian chỉ còn 12 giây.
Sau khi Ưu Ưu đi vào ống thông gió thì nhanh chóng đi về phía trước, thoáng nhìn ra phía sau thấy Lục Bắc Kiêu cũng đi vào thì cô nhanh chóng tăng tốc, Lục Bắc Kiêu đã đuổi theo cô rất nhanh, "Nhanh nữa lên! Còn sáu giây!"
"Phía trước có chỗ rẽ!" Ưu Ưu lớn tiếng nói, một trái một phải, bọn họ trốn khỏi kho chứa đồ rồi đúng không?!
Hai giây sau ở ngã ba, Ưu Ưu chọn bên phái, lúc Lục Bắc Kiêu đến chỗ rẽ đã có tiếng nổ vang lên, liếc mắt nhìn lại lửa và rung chấn đang ở ngay lối vào, lửa đang gào thét về phía anh. Cơ thể anh hanh nhẹn bò vào bên trái, nhanh chóng đi về phía trước.
"Ầm, ầm" tiếng vang thật lớn, đường ống bị lửa làm nổ tung!
Lính canh gác trông coi căn cứ K2 cùng lính đánh thuê đến ám sát Ưu Ưu chỉ nghe thấy tiếng nổ lớn vag lên, đất rung chuyển, một vụ nổ xảy ra!
Toàn bộ lính đánh thuê chạy ra, những lính gác kia cũng không dám xuống tầng hầm xem xét vụ nổ, chỉ biết toàn bộ tầng hần bị lửa quét sạch, lửa cháy hừng hực!
--
Từ khi nhận được tin nhắn của Lục Bắc Kiêu, Diệp Kiều vẫn chờ. Lúc đó vẫn là đêm cô không có chỗ đi chỉ có thể ở phòng bệnh, khi đi ra ngoài hỏi Quỷ Ảnh và Thánh Ảnh có phải có tin tức của Lục Bắc Kiêu rồi.
"Chị dâu, vẫn chưa có tin tức của Lục đội. Ngài yên tâm, nếu có tin tức chúng tôi chắc chắn sẽ báo cho chị đầu tiên! Muộn rồi, ngài yên tâm nghỉ ngơi đi!" Quỷ Ảnh nhìn cô rồi chân thành nói, Diệp Kiều gật đầu vừa định vào phòng bệnh đã thấy Vô Ảnh với mái tóc ngắn vội vàng chạy tới!
Thấy Diệp Kiều cũng ở đây, cô ấy chỉ nói với Quỷ Ảnh: "Năm phút sau họp trên sân thượng!"
Lục Bắc Kiêu không ở đây, họ họp cái gì?!
"Vô Ảnh!" Diệp Kiều tiến lên gọi tên cô ấy, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"
Dựa theo tính toán thời gian và thông tin cô có được, Lục Bắc Kiêu đã vào mật thất lấy thuốc giải được 5 tiếng rồi, nếu như thuận lợi hẳn là anh đã ra rồi.
Vô Ảnh đứng ngoài cửa, tóc dài buộc lên, quần áo dài sau khi chần chờ một hồi mới nói thẳng với Diệp Kiều:"Vừa rồi nhận được tin tức mật thất xảy ra vụ nổ, trước mắt vẫn chưa tìm thấy Lục đội, chúng tôi phải qua tìm anh ấy ngay!"
Người Diệp Kiều run rẩy không kiềm chế được, cô nín thở, khóe miệng cứng đờ nhếch lên, "Các cậu mau đi đi! Nhất đinh phải tìm được anh ấy! Chỗ đó là rừng nguyên sinh có lẽ anh đã trốn ra được rồi, trong lúc nhất thời khó có thể báo cáo tình hình."
Cô kiên định nói, tin tưởng chắc chắn anh đã trốn thoát!
Vô Ảnh không nói gì, gật đầu ra hiệu rồi quay người đi, Quỷ Ảnh và Thánh Ảnh muốn tìm Lục Bắc Kiêu nhưng Lục đội đã thông báo bọn họ phải trông chừng chị dâu mọi lúc!