Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1211 - Chương 1211:

Chương 1211:

Người trước mắt cô bất chợt như biến thành người khác!

Lần này, đến phiên madam trợn tròn mắt, nhìn anh trông có vẻ như muốn ăn mình, trong lòng cô hơi sợ sệt. Trước đây lúc làm bạn với anh, cô đối xử với anh như con gái, hơn nữa còn là kiểu em gái cần phải bảo vệ!

Nhất thời anh trở nên rất đàn ông, cô thật sự không quen!

Bàn tay còn xinh đẹp hơn cô kia đang vuốt dọc xuống theo gò má cô, mơn trớn cổ cô, đi tới trước ngực cô, cô vô thức muốn che lại, lại bị tay anh thô lỗ vạch ra!

“Anh Quân, cái, cái gì được?”. Madam miệng cọp gan thỏ hơi sợ, nằm dưới người anh là hóa thành cô bé mềm mại đáng yêu ngay!

Đồng chí Đỗ Quân nghiêm túc nhìn cô, nhếch môi: “Đương nhiên là sinh con!”

Anh vừa dứt lời là lập tức vùi vào “em gái” mềm mại của cô, hai tay thô lỗ làm càn trên người cô, Nhuyễn Manh Manh chết lặng, vừa rồi anh còn nói nam nữ thụ thụ bất thân, bây giờ lại làm chuyện thân mật nhất với cô rồi!

“A…đau…Đỗ Quân, anh, anh nhẹ chút!”. Bất kể là ngoài miệng hay là sức lực trên tay của anh thì đều lớn kinh người, hôn đau cô, bóp đau cô, một tờ giấy trắng chưa từng trải qua chuyện này là cô, hơi sợ hãi kêu lên.

Cô cũng không phải mở hai mắt ra nhìn anh, anh vẫn là cái tên ẻo lả gầy yếu kia sao?!

Mà chuyện đó đã nói cho cô biết rằng, Đỗ Quân anh một khi đàn ông lên thì quả thật không phải người!

Như bị bản năng chi phối, anh giống như một tên ngang tàng bạo ngược tranh cướp lãnh địa của cô, thô lỗ khai hoang, vất vả cần cù gieo trồng, không để ý đến sự phản kháng và giãy dụa của cô!

“Đỗ Quân! Đồ cầm thú!”. Huhuhu…đau quá! Nữ cảnh sát oai hùng Nhuyễn Manh Manh khóc không ra nước mắt, hai tay không ngừng đánh lên bờ vai anh, anh lại không hề có ý định buông cô ra, tay cô như móng vuốt mèo mà cấu sau lưng anh!

Anh vốn dĩ sợ đau, thế mà lại không hề phản ứng chút nào, như thể tất cả cảm giác trong mắt trong tim anh, đều chỉ còn lại có tình dục thôi vậy!

Nhưng mà, bây giờ chỉ mới là bắt đầu thôi!

Làn da màu lúa mạch của người đàn ông đổ đầy mồ hôi và vết cào, trán ướt nhẹp, miệng không ngừng phát ra tiếng thở gấp khiêu gợi, khi thì cúi đầu hôn cô dâu, khi thì hé miệng thở dốc…

“Anh Quân, cơ thể anh không khỏe, từ từ…”. Nhuyễn Manh Manh tốt bụng nói, cô thật sự sợ anh mệt mà chết.

Bình thường khi tập thể dục anh còn chạy bộ chưa được nửa tiếng, trời sinh đã yếu, không thích vận động!

Cô thế mà lại ngại cơ thể anh không khỏe!

Anh càng phải chứng minh cơ thể mình rất khỏe!

Mồ hôi không ngừng tuôn rơi, tiếng thở dốc và tiếng rên kiều mị đan vào nhau, ngón nến đỏ đang lặng lẽ cháy trong phòng tân hôn…

…Chín giờ sáng ngày hôm sau, cửa phòng tân hôn vẫn chưa thấy mở ra, cả đại gia đình đang chờ cô dâu chú rể thức dậy kính trà cho bà cụ và dùng bữa sáng!

Sắp đến chín giờ rưỡi, phòng tân hôn trên tầng hai rốt cuộc cũng có động tĩnh!

“Anh Kiêu, anh nói xem, có khi nào cậu nhỏ bị madam hành hạ đến mức không dậy nổi không?”. Diệp Kiều nhỏ giọng nói một cách tà ác.

Tối hôm qua mợ nhỏ thề thốt trước mặt bà ngoại, nói sang năm sẽ cho bà ôm cháu trai, cho nên, tối hôm qua động phòng, chắc chắn cô ấy sẽ không buông tha cho cậu nhỏ!

Không chỉ có Diệp Kiều, những người cậu khác cũng đều nói là đồng chí Đỗ Quân không dậy nổi!

Nhưng mà, người đàn ông mặc một chiếc áo vest cashmere màu xám sẫm với áo sơ mi trắng bên trong, hai tay đút vào túi quần, đang bước từ trên cầu thang xuống với thần thái sảng khoái kia, không phải đồng chí Đỗ Quân thì là ai?!

Lại còn không thấy cô dâu đi xuống!

“Quân Quân, Manh Manh đâu?”. Bà Đỗ quan tâm hỏi.

Đồng chí Đỗ Quân cong môi: “Manh Manh mệt quá, vẫn chưa dậy!”

Lúc nói chuyện, đôi mắt hẹp dài kia của anh còn đắc ý liếc qua những kẻ “khốn kiếp” tưởng rằng anh “không được”!

Mọi người: !!!

Bình Luận (0)
Comment