Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1213 - Chương 1213:

Chương 1213:

Kiêu Kiêu rốt cuộc cũng bị anh ta chọc điên!

Đồng chí Đỗ Quân vừa sợ sệt trong lòng lại vô cùng đắc ý, anh ta đứng lên, nhìn Lục Bắc Kiêu: “Cậu nhỏ ta đây nói sự thật! Kiêu Kiêu, con làm lính nhiều năm như vậy, suốt ngày huấn luyện, thể lực đã giảm xuống từ lâu rồi!”

Diệp Kiều ngồi trên ghế salon ngửa đầu nhìn tên ngu ngốc nào đó có vóc dáng cao gầy, như thể nhìn thấy anh ta đã bay lên trời rồi vậy!

Lục đại ma vương đứng lên, sắc mặt nghiêm túc, đồng chí Đỗ Quân sợ đến mức hai chân như nhũn ra, nhanh chân chạy: “Hừ! Tôi đi tìm Manh Manh!”

“Đỗ Quân! Em không ăn cơm à?”. Bà Đỗ nhìn em trai ngu ngốc, lớn giọng gọi.

“Em chờ Manh Manh dậy ăn cùng!”. Anh không quay đầu lại mà chạy thẳng lên cầu thang, thông báo một câu.

“Ôi, yêu vợ lắm nhỉ!”. Bà Đỗ khen một câu, thằng nhóc thúi, có điểm mấu chốt rồi đó…!

Lục Bắc Kiêu nhìn hình bóng vui sướng của đồ đần độn, khóe miệng không khỏi cong lên, kiếp trước, trước khi anh hi sinh, tên đần độn này còn chưa lập gia đình, gia sản cũng suýt nữa bị anh ta thua sạch, kiếp này, nhìn thấy sự nghiệp của anh ta thuận gió xuôi nước, còn tìm được chốn trở về, người cháu này là anh cũng vui vẻ từ tận đáy lòng.

Đương nhiên, trong đó không thể thiếu công lao của nhóc con!

Kiếp này, người được Diệp Kiều dẫn dắt thật tốt không chỉ có cậu nhỏ!

Anh xoay người kéo Diệp Kiều: “Ra ngoài đi dạo đi! Thành phố N mùa này cảnh đẹp vô cùng!”. Nói xong, anh nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Anh còn tám tiếng nữa!”

Câu anh nói khiến cô nhớ về năm đó khi bọn họ vừa mới yêu nhau, cũng ở thành phố N, anh có hai tiếng nghỉ ngơi cũng khẩn cấp đi gặp cô…

Bọn họ dẫn theo ba đứa con rời khỏi nhà cũ nhà họ Đỗ, dạo chơi một ngày ở thành phố N!

Bên kia, đồng chí Đỗ Quân vọt vào phòng tân hôn, dựa lưng vào ván cửa, lẩm bẩm: “Sợ muốn chết, suýt nữa bị Kiêu Kiêu đánh rồi!”

Anh ngẩng đầu lên, chỉ thấy Nhuyễn Manh Manh đang bọc cái chăn màu đỏ thêu hình long phượng màu vàng hoan hỉ, nhìn chòng chọc anh với vẻ mặt ai oán.

Đồng chí Đỗ Quân lập tức khôi phục dáng vẻ lạnh lùng kiêu ngạo trước sau như một, nhìn cô gái đã thành vợ chồng danh chính ngôn thuận của mình, ờm, đúng là vẫn chưa quen lắm!

“Nhuyễn Manh Manh, em dậy ăn cơm chứ?”. Anh bước tới, nhìn Nhuyễn Manh Manh đang nhìn mình như nhìn quái vật, hắng giọng nói.

Cô gái xinh đẹp trong mái tóc đen dài, nghiêm mặt, hung dữ nhìn anh chằm chằm!

Nhớ đến cái vẻ cầm thú của anh đêm qua, Nhuyễn Manh Manh có cảm giác như bị vẻ bề ngoài của anh lừa gạt vậy.

Anh trông yếu đuối đó, nhưng tối qua lại dung mãnh như sói!

Cô là nữ cảnh sát, thể lực tốt, thân thủ tốt, thế mà lại bị cái tên yếu đuối này hành hạ đến mức không dậy nổi, đến giờ mà toàn thân vẫn đau nhức khó chịu!

“Em trừng anh xong chưa?!”. Nãy giờ cô không nói gì, anh cau mày hỏi.

Mắt cô vốn đã to, lúc trừng anh giống như muốn ăn thịt người vậy!

“Đỗ Quân, tối hôm qua, anh uống thuốc có phải không?”. Cô nghi ngờ nhìn anh, hỏi.

“Uống thuốc? Uống thuốc gì? Thân thể anh vẫn khỏe, uống thuốc làm gì?!”. Anh khó hiểu hỏi lại.

“Thuốc cường dương!”. Madam nói chắc như đinh đóng cột.

Ngay sau đó, cả căn phòng tân đỏ rực, tĩnh lặng…

!!!

Cô thế mà lại nghi ngờ anh uống thuốc cường dương!

Đồng chí Đỗ Quân cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của mình bị sỉ nhục!

Anh bước từng bước tới giường, híp mắt nhìn cô: “Nhuyễn Manh Manh, em vẫn còn nghi ngờ anh không được?”

“Anh không uống thuốc, anh, anh sao lại thế…a…”. Cô còn chưa dứt lời thì người đàn ông yêu nghiệt gầy yếu kia lại đẩy ngã cô!

“Anh làm gì thế?”

“Nhuyễn Manh Manh, anh muốn chứng minh, anh không uống thuốc! Ngay cả bữa sáng anh còn chưa ăn! Cho em nói anh “không được” tiếp này!”. Đồng chí Đỗ Quân khí phách nói.

Bình Luận (0)
Comment