Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1229 - Chương 1229:

Chương 1229:

Theo lí mà nói, Đường Thiếu Đình của hôm nay đã không phải là nóng tính và hoang dã lúc trước, đặc biệt là trong 8 năm làm nội ứng, sớm đã luyện được khả năng vui giận cũng không bộc lộ chút cảm xúc nào.

Mà hiện tại, tâm tình của anh hoàn toàn bộc phát trước người đàn ông có ý đồ xấu với Ưu Ưu.

Người đàn ông thô tục bị anh giẩm một cái liền hộc máu, trong miệng không ngừng kêu oan, nhìn không giống nói dối, Ưu Ưu phát hiện trong phòng có một tấm danh thiếp phục vụ Tình Sắc.

Cô cầm tấm danh thiếp lên với vẻ mặt tức giận, xông về phía Đường Thiếu Đình đưa cho anh xem, “Anh Đình, xem ra thằng cha này không giống nói dối.”

“Đại ca tha mạng, tôi quả thật không có nói dối, tôi chỉ kêu người đến phục vụ, sau đó có người đưa đến cô gái này cho tôi” Người đàn ông bị đánh ngã trên đất, đau đơn cầu xin.

Giao dịch không thành còn bị đánh một trận, quả thật quá oan uổng mà.

Đường Thiếu Đình móc điện thoại, bấm điện cho số điện thoại kia, nhưng đầu bên kia mãi không có người nghe.

Ưu Ưu vòng tay quanh ngực nhìn người đàn ông nằm trên đất, không biết nói sao.

Lúc bắt đầu có người hỏi cô có bán thân hay không, còn cho cô một chi phiếu không ít tiền, cô nói không bán, không đến một lúc sao lại có người mua 10 bình rượu của cô, sau đó còn động tay động chân vào rượu của cô.

Bọn họ chắc chắn là cùng một nhóm người.

Mục đích là gì?

Là lại muốn cô bị thất thân chứ?

Bọn họ lúc trước muốn mua cô, xem cô như gái gọi, giờ lại giở thủ đoạn khiến cô thất thân, đây là ý gì chứ?

Đang lúc cô thân thần, cánh tay được nắm chặt, mạnh mẽ kéo cô đi ra cửa.

Nếu hôm nay cô không nhanh trí nhổ ngụm rượu đó ra, bị thuốc khống chế, vậy thì anh có thể đã hiểu lầm cô đang bán thân rồi.

Ưu Ưu nhìn bóng lưng người đàn ông âm thầm nghĩ.

Chẳng lẽ người muốn chống đối cô là muốn anh Đình hiểu lầm cô.

“Anh Đình, sao anh lại biết em bị đem đến đây” Co vừa bị anh kéo đi vừa hỏi.

Đường Thiếu Đình nghiêng đầu lại nhìn bắt gặp ý cười trong đôi mắt cô, đồ vô tâm vô phổi, giờ mà còn cười được.

Anh không nói gì chỉ trừng mắt nhìn cô một cái, dẫn cô đi xuống lầu, gặp nhân viên tiếp tân ở dưới lầu hung ác hỏi, “Phòng giám sát ở đâu?”

Cực kì cường thế.

Đường Thiếu Đình mới đến đây sống mới nửa năm, không có thế lực, địa vị, nhưng trước này anh chưa từng là người sợ chuyện cả.

“Tiên sinh, xin hỏi anh là khách hàng của chúng tôi sao? Vì để đảm bảo quyền riêng tư của khách hàng, camera giám sát của chúng tôi phải được cấp trên phê duyệt mới được lấy ra.” Nhân viên lễ tân tuy rằng bị khí thế của anh làm kinh sợ, nhưng không vì vậy mà thỏa hiệp.

“Ít nói lời thừa đi, người của tôi ở chổ các người bị ức hiếp, tôi hỏi lần nữa, phòng giám sát ở đâu?” Anh trừng mắt nhìn cô tiếp tân, lạnh giọng hỏi, ngữ khí rỏ ràng không kiên nhân, dường như nếu không nói cho anh biết anh sẽ đập nát cái khách sạn này.

Cô tiếp tân sợ hãi chỉ trên mặt đất, “Phòng giám sát ở tầng hầm một.”

Đường Thiếu Đình kéo Ưu Ư vào thang máy, tay của anh luôn nắm chặt tay của cô.

Lúc nãy anh nói, cô là người của anh.

Ưu Ưu trong lòng sung sướng, giằng khỏi tay anh trở ngược tay lại ôm lấy cánh tay anh, đầu dựa vào vai anh, mà anh lại không đẩy cô ra.

Trong phòng giám sát, anh điều chỉnh đến đoạn người đàn ông thư sinh, sau đó lấy điện thoại chụp lại, sau đó chuyển cho đàn em của anh, để bọn họ đi tìm người này.

“Anh Đình, anh nói em là người của anh, em là người gì của anh?” Từ khách sạn đi ra, Ưu Ưu cười híp mắt nhìn anh hỏi.

Đường Thiếu Đình trầm mặt, đem tay cô quấn lấy anh như dây tơ hồng kéo ra, đi về phía xe, dựa vào xe, rút một điếu thuốc ra châm, nơi lòng bàn tay bị điếu thuốc đốt nhau châm chít như bị ong đốt.

Bình Luận (0)
Comment