Trong lòng Đường Thiếu Đình có một cái gọi là đại phiền muộn.
Mạnh mẽ đuổi hai con chó chết giẫm xuống giường anh, anh trum chăn lên tiếp tục ngủ bù.
Thấy hai con chó đi xuống, không thấy anh đâu, Ưu Ưu lại đợi thêm nữa tiếng cũng không thấy anh đâu.
Lại kêu thêm mấy tiếng nhưng không nghe thấy anh đáp lựi.
Nếu là bình thường lúc này anh đã dắt chó đi chạy bộ rồi, hôm nay sao thế?
“Anh Đình, có phải anh ngã bệnh rồi không?” Cô đi về phía cầu thang hô lớn về phía phòng anh.
Vẫn mãi không nghe thấy tiếng trả lời, cô chạy lên lầu hai, “Anh Đình? Sao không nói tiếng nào? Anh không nói em đi lên lầu đó nhe!”
Người đang trùm chăn trên giường nghe thấy tiếng cô cũng không đáp lại, trong lòng bối rối không thôi.
“Anh Đình, nếu anh không nói, đừng trách em tự tiện lên lầu nhé! Em là lo lắng cho anh thôi!” Ưu Ưu đứng ở cửa, cửa không khóa còn mở hé ra, cô lớn tiếng nói vọng vào.
Vẫn không thấy anh trả lời, cô không còn cách nào khác bước vào lãnh địa của anh.
Phòng ngũ của anh vừa đẹp vừa đơn giãn, nhìn một cái là thấy người trùm chăn trên giường, ở đầu giường có hai cái tủ, trên giường của anh có chăn có mềm.
“Anh Đình, em đã hỏi nhiều lần nhưng không thấy anh trả lời, vây thì đừng có trash em đó nhe!” Ưu Ưu đi đến bên giường, khom người kéo chăn anh ra, “Anh Đình, anh không khỏe sao? Sao muộn rồi còn không dậy?”
Kéo chăn ra chỉ thấy anh mở hai mắt, vẻ mặt tiều tụy.
Cô làm sao mà biết, cái muộn này là do anh vì cô một một đêm mất ngủ!
Đường Thiếu Đình trừng mặt nhìn người mặc quần cao tới eo, áo sơ mi màu vân trắng, tết tóc đuôi ngựa, thanh xuân tràn đầy sức sống, như một học sinh, trong lòng vừa vui vẻ lại vừa tức cô.
“Xen vào chuyện của người khác, ra ngoài!” Lời còn chưa nói hết, đôi tay thon dài trắng nõn kia đã đặt lên trán anh, kiểm tra nhiệt độ.
Cô rất chân thành, sau đó lại lấy tay đo nhiệt độ trán mình, nhìn quả thực mê người.
Rời tay khỏi trán anh, xác định không có sốt.
“Không sốt, Anh Đình, sao anh lại tiều tụy đến vậy!” Ưu Ưu cuối đầu, quan tâm hỏi, môi dường như muốn chạm vào môi anh.
Hai con mắt của người đàn ông đang nhập nhèm lúc này liền tĩnh táo lại, nhưng ánh mắt càng lúc càng mơ màng, người như lửa đốt. Môi cô hồng thắm mềm mại, đầy gợi cảm, lúc nói chuyện phả ra hương thơm ngọt ngào bên mộ anh, đúng là chọc người mà…
“Muốn biết tôi không khoe chổ nào sao?” Trên khuôn mặt đẹp trai có một chút tà khí, khàn khàn hỏi.
Anh thực sự không khỏe mà!
Trong lòng Ưu Ưu căng thẳng lên, “Anh Đình, rốt cuộc anh không khỏe chổ nào? Không phải là di chứng của độc rắn chứ?” Cô ngây thơ quan tâm hỏi.
Vừa dứt lời cơ thể liền bị nghiên về phía trước đổ sập xuống giường.
Người đàn ông xốc chăn lên, xoay người đè cô gái xuống, thân hình cao lớn bao trùm cô thể tinh tế uyển chuyển của cô, áp vào mặt cô, làn da màu đồng trên cổ không ngưng nhấp nhô, cơ bắp căng cứng, nhiệt độ bỏng người…
Tay bị anh nắm lấy keo về một phía bao trọn lấy!
Ưu Ưu trừng to hai mắt, chỉ nghe anh tà khí nói, “Anh Đình cô ở đây không được khỏe!”
Cái bộ dạng đó muốn hư hỏng bao nhiêu có bấy hiêu, cũng trêu lòng cô ngứa ngáy…
Nhìn cô bộ dàng kinh ngạc, người đàn ông nóng lòng hôn lên làn môi mềm mại đầy vị ngọt kia.
!!!
Ôi….
Anh lại khi dể cô, đùa nghịch cô, đúng là lưu manh mà!
Không cho phép cô kháng nghị, miệng bị chặn, tay bị nắm, cô bị anh hôn đến thở dốc, toàn thân nhiệt huyết cuồn cuộn…