Anh bị câu hỏi bất ngờ của cô làm cho kinh ngạc, không hiểu chuyện gì mà nhìn cô, “Chết thế nào?”
“Ngốc chết!” Ưu Ưu tỏ vẻ ghét bỏ nhìn anh, lớn tiếng mà nói.
!!!
Tên lừa đảo này, lại mắng anh ngốc!
Anh đen mặt, nghĩ tới chuyện bị cô lừa lâu như vậy cũng không phát hiện ra, cảm giác xấu hổ trào dâng làm biểu cảm của anh trở nên căng cứng.
Ưu Ưu làm mặt quỷ với anh, ra vẻ khoe khoang, “Chú Đình của chúng ta bị bẻ cong rồi, vậy mà lại muốn hái hoa ở sân sau của em!”
Cô lại cất tiếng tổn thương anh.
Chỉ vì cô thích nhìn dáng vẻ anh bị cô chọc cho tức đến xì khói!
“Ưu Ưu! Có phải em lại muốn chết hay không?” Người đàn ông thẳng như sắt thép nghiến răng nghiến lợi mà nói, nói xong liền muốn vồ lấy cô, theo phản ứng của kích thích, Ưu Ưu vội vàng xoay người, “Đùng” một tiếng, cô liền ngã xuống đất!
Cô giận điên người, quay sáng hét lên một tiếng!
Anh vòng qua mép giường, nhìn thấy cô ngã trên mặt đất, vẻ mặt ảo não, khoé môi xấu xa lại cong lên, anh khom lưng xuống muốn bế cô lên.
“Đường Thiếu Đình! Anh đừng chạm vào em!” Cô lớn tiếng nói, nhưng vẫn là bị anh bế lên, “Tên lừa đảo, em còn dám đánh tôi thử xem?”
Anh đặt cô lên giường, đặt cô ngồi lên.
“Là tên đầu heo nào trước kia từng chính miệng nói với em, cho dù em có là phụ nữ, thì cũng sẽ không thích em?” Cô còn muốn tổn thương anh nhiều hơn, tát vào mặt anh!
Anh đã biết trước từ lâu, rằng cô sẽ lấy những lời này ra để đánh gục anh.
Anh ngồi xuống mép giường, con ngươi nheo lại, khóe miệng cong lên thành nụ cười xấu xa, “Tên lừa đảo, tôi có nói thích em sao? Hử?”
Cái tên lật lọng này!
“Tối hôm qua, là tên đầu heo nào đứng trên cầu vượt nói thích em?!” Ưu Ưu tức giận mà phản bác lại.
“Không có con heo nào đứng trên cầu vượt nào nói như vậy!” Anh vẫn ung dung mà nói với cô, nhếch mép lên thành một nụ cười, chơi trò lưu manh với cô.
“Chính là cái tên đầu heo anh đã nói!” Vừa dứt lời, anh lập tức đẩy cô ngã xuống, đè dưới thân mình, “Ưm” anh lại còn chặn miệng cô lại.
Một nụ hôn nóng bỏng, cuồng dã đan xen tức giận, Ưu Ưu có giãy dụa không ngừng thì cũng không tránh đi được!
Hơi thở độc nhất thuộc về anh vây quanh lấy cô, trong lòng trào dâng sự kích động, làm cô cũng không nhịn được mà đáp lại anh.
Đến khi buông ra, cả hai đều phải thở gấp, gương mặt tuấn tú của anh bao trọn lấy gương mặt cô, “Sau này tôi sẽ không truy cứu chuyện em gạt tôi là nhân yêu nữa, mà em cũng không được phép truy cứu lại những chuyện tôi đã làm, đã nói lúc trước, ok?”
Hả?!
Dựa vào cái gì chứ?!
Anh nói sau này anh sẽ không truy cứu nữa, nhưng mà anh đã làm cô đến chết rồi?
Anh “thông đồng” với Thập Tam Muội, đuổi cô đi, để cô cùng hai chú chó ra ngoài mà trú mưa, rồi còn để cô ngủ với chó; chỉ cho cô dùng nhà tắm cho chó, chỉ cho cô hoạt động ở lầu dưới, vân vân, tất cả mọi thứ, cô vẫn còn nhớ rất rõ!
Cô còn chưa tính sổ với anh, thì đã bị anh xoá bỏ đi hết!
Làm gì có chuyện tốt như vậy!
Cô không nói gì, anh coi như cô đồng ý rồi.
Cơm cũng ăn luôn trên giường, cả một ngày cô cũng không bước xuống giường, ăn no rồi lại ngủ tiếp.
Anh hỏi cô vì sao lại gạt anh nói bản thân mình là nhân yêu, cô nói, cô vốn là giả danh nhân yêu để khiêu vũ kiếm tiền, chuyện vay nặng lãi là thật, mà nhà cô nghèo cũng là thật.
Khi Ưu Ưu kể về gia đình mình, cô vẫn mặt không đỏ, tim không đập, mở to hai mắt mà nói dối!
“Em bớt chút thời gian dẫn tôi đến nhà em, gặp người nhà của em! Cũng coi như là cho bọn họ một lời giải thích!” Anh ngồi bên mép giường, ánh mắt hướng về cô vẫn còn đang nằm, nghiêm túc mà nói.
“Muốn gặp người nhà em? Anh nghĩ anh là ai của em chứ?” Ưu Ưu cố tình nói.
Anh không giận, ngược lại còn nở nụ cười, giữ tay cô lại, bàn tay to lớn bắt đầu lộng hành trên cơ thể cô, cắn răng mà chất vấn: “Từ trong ra ngoài của em đều bị tôi chơi hết một lượt rồi, em nói tôi là gì của em đây? Hử?”
“Không cần đâu! Bỏ đi, chết người đó!” Ưu Ưu sợ anh vừa cởi quần ra liền biến thành cầm thú, lập tức kêu lớn tiếng.
“Nói, tôi là gì của em?!” Bàn tay anh đặt vào nơi tư mật nhất của cô, cất tiếng uy hiếp.