Ưu Ưu đã lên giường, ngồi dựa vào đầu giường, tắt hết đèn trong phòng ngủ. Mở máy tính xách tay lên, cố ý tìm một bộ phim quy mô lớn lên xem, không đeo tai nghe, trong máy tính thỉnh thoảng phát ra âm thanh ái muội thiếu nữ không nên nghe.
Đường Thiếu Đình nghe thấy âm thanh phát ra từ máy tính, cắn chặt răng.
Nhóc con thối này, có phải mỗi đêm đều vùi trên giường xem phim thiếu nữ không nên xem không?!
“Quoa, cơ thể nam chính này đẹp thật đó! Thật dũng mãnh nha!” Ưu Ưu nhìn màn hình máy tính lớn tiếng nói, cố ý phát ra tiếng rất khoa trương rất mê trai, thành tâm chọc tức anh!
Điều quan trọng nhất nhất là anh cũng chỉ có thể tức giận!
Cô cố ý chỉnh âm lượng lớn, để anh nghe được tiếng rên rỉ của nữ chính cô nghe thấy cũng miệng khô lưỡi nóng, ánh mắt chốc chóc nhìn chằm chằm hai cơ thể đang quấn lấy nhau, trái tim nhỏ bé đập điên cuồng, máu cả người đều sục sôi!
Thật kích thích!
Trên thực tế, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu cô xem phim dành cho người lớn này!
Nhóc con thối!
Cô chết chắc rồi!
Đường Thiếu Đình nghe bạn gái nhỏ của anh đang khen cơ thể của tên đàn ông khác đẹp, cực kỳ ghen ghét!
Giờ mới hiểu rõ lời của chị Kiều, lúc anh thật sự yêu một người sẽ hiểu được loại dục vọng chiếm hữu mãnh liệt đáng sợ ấy!
Hiện tại anh rất muốn kéo tên nam chính kia ra đánh một trận, đương nhiên, nhiệm vụ cấp bách giờ đây anh cần làm là dạy dỗ cô gái nhỏ háo sắc nào nó một trận.
“Ưu Ưu! Tắt máy tính ngay! Nếu không thì em chết chắc rồi!” Anh hung dữ ra lệnh!
Ưu Ưu ngẩng đầu nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục xem phim: “Đường Thiếu Đình! Anh vẫn nên nghĩ xem cầu xin em thả anh xuống thế nào trước đi!”
Cô bá khí nói.
Cô trầm mê xem phim người lớn, đâu chú ý tới hai tay của ai kia đã vùng ra được sự trói buộc của dây thừng, lấy lại tự do, lúc này, nửa người trên của anh gấp lại, hai tay đang nắm mấu nối dây thừng trên chân.
…
“Quao… mạnh thật… cũng dịu dàng thật, cầm thú hơn ai kia nhiều!” Ưu Ưu lẩm bầm nói.
“Vậy sao?” Giọng nói như quỷ dữ từ trên đỉnh đầu truyền xuống, Ưu Ưu đơ ra…
Cô có tật giật mình, xuất hiện ảo giác sao?
Vội vàng ngẩng đầu, mượn ánh sáng của máy tính, nhìn lên nơi cách đó không xa…
Chỉ là, vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy một gương mặt!
“A!” Cô vốn đang xem phim người lớn, lúc này như xem phim ma, hét to.
Đèn sáng lên, gương mặt anh hiện lê rõ ràng trước mắt!
Vẻ mặt cô như gặp quỷ, nhìn dây thừng rơi tòn ten giữa không trung, lại nhìn anh…
“Anh anh anh—” Cô kích động nói, mặt đầy bối rối.
Anh vậy mà có thể thoát được!
Người ban nãy còn ngạo mạn, giờ đây hèn nhát!
Ánh mắt anh rơi trên cơ thể nam chính trần truồng trên màn hình máy tính: “Chỉ với cơ thể này, cũng nói là đẹp? Cục cưng à, em mù rồi hả?”
“Đình, anh Đình tha mạng! Em, em mù rồi! Em cố ý đó, cố ý chọc tức anh!” Lúc nãy, Ưu Ưu còn là dáng vẻ nữ vương kiểu mẫu cầm chổi lông gà bắt nạt anh, giờ hèn mọt đến suýt quỳ xuống chân anh, run giọng nói.
Vừa nói còn vừa muốn bỏ chạy, không chân thành chút nào!
Khóe miệng của Đường Thiếu Đình nhếch lên nụ cười tà, vứt máy tính qua sô pha gần đó!
Vật nhỏ giảo hoạt nào đó đã bò dậy muốn chạy, như một chú cún con!
“A!” Cơ thể bị anh túm về, cô hét lên một tiếng: “Anh Đình, em, em sai rồi! Anh đừng, đừng—A—“
Đang xin tha, đã bị anh đè xuống!
“Vật nhỏ, hống hách ban nãy đâu rồi? Hửm?” Tứ chi của anh ghì chặt tứ chi của cô, cô không thể động đậy.
Cô tức đến nỗi mặt phiếm hồng, nhưng dám giận không dám nói!
Một tay của anh đã đến trong đầm ngủ của cô, kéo quần lót ren xuống.
“Đừng! Đường Thiếu Đình! Anh là tên biến thái! Là anh nói, chỉ cần em không giận, em bảo anh làm gì cũng được mà!” Cầu xin anh không được, cô chỉ đành nổi điên.
Đường Thiếu Đình lạnh lùng hừ: “Cục cưng, đấy là em giận à? Đấy là em diễn kịch! Kỹ thuật diễn xuất tốt như vậy, không đi làm diễn viên thật đáng tiếc! Trước tiên khóc lóc tới nỗi phải gọi là đáng thương, đợi lát nữa, chú cho em khóc đến khàn giọng luôn, được không nào?”
Anh híp mắt cười nói.
Nha đầu thối, cho anh phí công cảm động, đau lòng một trận, còn ngốc nghếch cho cô dùng dây thừng buộc chó trói anh lại, treo anh lên!
Nghe câu nói uy hiếp thẳng thừng của anh, Ưu Ưu quả thật là khóc không ra nước mắt!
“Không được! Đấy là lời thật lòng của em! Là buồn thật đó! Hu hu…!”
“Tiểu lừa gạt! Nếu anh còn tin lời em nói, thì anh là con heo ngốc! Chịu chết đi!” Anh hung ác nói, nói xong, dùng lực túm một cái, xé nát quần ren đáng thương!