Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1280 - Chương 1280:

Chương 1280:

Còn bị bệnh sao?

Cô ngại nói với bà nội, cô túng dục quá độ!

Cô thầm hắng giọng, bò ngồi dậy: “Không bệnh, sức khỏe tốt lắm! Ban nãy con mới ngủ dậy!”

“Vừa ngủ dậy? Chẳng trách ta gọi điện thoại mấy lần nhưng không ai bắt máy! Giờ đã là 5 giờ chiều rồi! Mấy người trẻ tuổi các con, lười biếng biết bao!” Trước giờ vẫn luôn là cô “dạy dỗ” bà, cuối cùng Hoàng Thái Hậu cũng bắt được cơ hội trách mắng cháu gái, vội phê bình cô.

Ưu Ưu sao không hiểu ý của bà nội: “Hoàng Thái Hậu tôn kính, cho hỏi người có chuyện gì? Nếu không có gì, con cúp máy, ngủ tiếp đây!”

Nhóc con đáng ghét này, cô được phép “dạy dỗ” bà nội là bà, lại không cho bà nội bà “dạy dỗ” cô!

Hoàng Thái Hậu tức đến mếu máo: “Con nghĩ cách về hoàng thất một chuyến, lại là yến hội sinh nhật tam công chúa chị con mỗi năm một lần! Con không đến, lại cho người ta nắm thóp!

Ưu Ưu nghe bà nội nói, từ “chị” này, thật chói tai.

Không hề có quan hệ máu mủ, chị gái kiểu gì?!

Điều cẩu huyết hơn là người cha ruột của cô là Quốc Vương có đầu óc không dùng được kia, còn để quyền thừa kế vương vị cho tam công chúa Ô Na Na, người không phải con gái ruột của ông.

Đương nhiên, chỉ là quyền thừa kế vương vị, chứ không phải nói Ô Na Na chính là vương giả.

Công chúa nhỏ cô đây cũng có quyền thừa kế vương vị, cũng là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của Ô Na Na, mà các anh chị ruột khác của cô, toàn bộ đều bị mẹ con Vương Hậu gài bẫy hại mất đi quyền thừa kế vương vị rồi!

“Đúng rồi, nhóc con, Mục Dã chồng chưa cưới của chị con cũng sẽ tới!” Thật lâu không nghe thấy câu trả lời của cháu gái, bà nội lại nói.

Nghe thấy cái tên “Mục Dã” này, lòng Ưu Ưu gợn sóng lăn tăn, thoáng qua trong nháy mắt.

“Con biết rồi, đi hay không, để xem con có cơ hội thoát thân không đã.” Cô bình tĩnh nói, trò chuyện vài câu với bà nội rồi cúp máy.

Đôi mắt Ưu Ưu trừng to nhìn gương mặt anh đầy ý cười, trong tay còn cầm một cây kẹo mút bảy màu cực lớn, là loại tròn tròn to đùng, đủ để cô liếm cả đời!

“Lại giận chú rồi? Nè, chú mua kẹo cho em, đừng giận nữa!” Anh mặt dày mỉm cười, đưa kẹo mút cho cô.

Anh vậy mà lại mua kẹo mút dỗ ngọt cô?!

Ưu Ưu nghe anh nói, đôi mắt mở to trừng anh, bình thường bạn gái giận dỗi, không phải bạn trai đều tặng hoa dỗ dành sao?

Cô đi đến bên cạnh anh, nhận lấy kẹo mút từ trong tay anh, kẹo này còn to hơn gương mặt cô, lột bao giấy ra, ánh mắt Đường Thiếu Đình đầy sủng nịnh nhìn cô, có một cảm giác coi cô là con gái mà thương yêu.

“Chú ơi, ăn kẹo sẽ béo đấy, còn bị sâu răng nữa, người già như chú giữ lại tự ăn đi!” Cô cười như không cười nhìn anh, đút kẹo mút đến bên miệng anh nhét vào, anh không kịp đề phòng ngậm lấy, cô thả tay ngay, xoay người: “Đáng đời anh độc thân đến hơn 30 tuổi!”

Coi cô là bé gái 3 tuổi thật đấy à?!

Đường Thiếu Đình: “…”

Anh còn tưởng anh mua kẹo mút dỗ cô, nhóc con sẽ rất cảm kích nữa chứ!

“Nhóc con thối! Đây là món là đầu tiên anh tặng em đó!” Anh xụ mặt nói.

“Mình không làm được thì đừng bảo người ta làm, thứ mình không thích thì đừng miễn cưỡng người khác! Anh tặng đồ em không thích, em còn phải cảm kích sao?” Ưu Ưu mồm mép lém lỉnh phản bác.

Nhìn một người đàn ông ngầu như anh cầm kẹo mút trong tay đứng trơ ra đó, cực kỳ tương phản, lại khá đáng yêu!

“Vậy em thích cái gì?” Anh nghiêm túc hỏi.

“Thích anh dịu dàng, nghe lời em răm rắp!” Cô bước lên, hai tay chủ động ôm lấy cổ anh, cười nói.

“OK! Dịu dàng, nghe lời em hết!” Anh cực kỳ sảng khoái nói.

Ban đêm lúc đi ngủ, anh thật sự nghe lời cô hết, không dám động đến cô, mà anh có cơ hội cầm được điện thoại cô định xóa đi bức ảnh tối qua, ảnh dìm của anh, cũng bị cô bắt được trách móc!

Qủa thật nghe lời cô răm rắp!

Nước T là một đất nước chế độ quân chủ lập hiến, tuy Quốc Vương không có thực quyền chân chính, nhưng vương thất lại là cơ quan quyền lực của quốc gia, tượng trưng cho quang vinh! Hôm nay là sinh nhật của tam công chúa được yêu thương nhất vương thất, các kênh truyền hình đều đang phát sóng tin này, chúc mừng tam công chúa.

Tuy tam công chúa Ô Na Na không phải con ruột của Quốc Vương, là con riêng của vợ, nhưng vì cô ta có quyền kế thừa vương vị, hình tượng thuần mỹ, lương thiện, vô cùng được nhân dân thương yêu!

Trong sảnh yến hội hoàng cung nguy nga lộng lẫy, tiệc sinh nhật đang được diễn ra náo nhiệt, hiện trường toàn là người trẻ tuổi, đa phần là con cháu vương thất.

Cô gái mặc một lễ phục màu vàng, tóc xoăn đen, đầu đội vương miện, trang điểm hoa lệ, đó là tam công chúa Ô Na Na. Cô được các chị em vây quanh, tán thưởng vẻ đẹp.

“Tam công chúa, hôm nay cô đẹp hơn ngày thường! Có phải Mục Dã đến, nên vô cùng vui vẻ không?” Con gái cả của Quốc Vương, công chúa San San nịnh bợ Ô Na Na.

Ô Na Na thẹn thùng giương môi cười nhẹ, dáng vẻ rất ngại ngùng.

Đang nói chuyện, một chàng trai trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng cổ cao phong độ ngời ngời, quý ông ưu nhã đi vào, sau lưng anh ấy có hai thị vệ, một người trong số họ bưng một chiếc hộp gỗ châu báu bằng hai tay.

“Cậu Mục Dã đến rồi!”

Mọi người kích động nói.

Tam công chúa Ô Na Na cười không lộ răng, nhìn Mục Dã thân hình gầy gò cách đấy không xa, thật ra trong lòng ghét bỏ muốn chết!

Cô ta không thích chàng trai vô năng về mặc tình dục này, nhưng hết cách, ai bảo anh ấy là người thừa kế gia tộc họ Mục, người có đủ sức mạnh để cạnh tranh với vương thất nước T chứ?

Mục Dã đi đầu cười nhẹ, nhận lấy hộp gỗ trong tay thị vệ, đến trước Ô Na Na, lịch sự đưa bằng hai tay cho cô ta: “Na Na, sinh nhật vui vẻ!”

“Quoa! Cậu Mục Dã sẽ tặng quà quý gì cho công chúa của chúng ta đây?”

“Nghe nói dạo gần đây cậu Mục Dã làm được một dạ minh châu kích thước tầm quả trứng vịt, nó sẽ không ở bên trong đó chứ?”

Nghe nói có thể là dạ minh châu, Ô Na Na không thể chờ đợi, nghĩ cũng không nghĩ mở ra.

Kết quả, bên trong chỉ là một sợi dây chuyền kim cương rất bình thường, cô ta chợt nhận ra vừa rồi mình đã thất thố, ngại ngùng cúi đầu.

Mục Dã lại không giải thích câu nào!

“A, dây chuyền kim cương thật quý báu!” Công chúa San San ban nãy nói là dạ minh châu vội đánh đường vòng, lớn tiếng khen đẹp, tiếp tục tâng bốc xu nịnh.

Mắt thấy sắp đến thời gian bắt đầu yến tiệc rồi, mọi người chuẩn bị vào vị trí.

“Mọi người đợi chút, công chúa nhỏ Ưu Ưu em gái của tôi còn chưa đến nữa!” Ô Na Na vội nói, nhìn ra ngoài cổng cung điện.

Mục Dã cũng nhìn ra đấy.

“Tam công chúa, cô thật lương thiện! Làm gì cũng nhớ đến đồ vô dụng đó!” Công chúa Khả Khả nói.

Trong vương thất, gần như chẳng có ai yêu thích công chúa Ưu Ưu.

Trong mắt mọi người, cô là đồ bỏ đi gì cũng không biết!

“Chỉ là, tam công chúa, cô còn đợi cô ta làm gì? Cô ta chẳng hề coi cô là chị, hà cớ gì cô phải xem trọng cô ta! Hôm nay chắc chắn cô ta sẽ không đến đâu, không chừng lại thác loạn đâu đó nữa rồi! Tuổi còn nhỏ, cứ không chịu không điều tốt!” Công chúa San San cũng tiếp lời.

“Các người đừng nói Ưu Ưu như vậy, chỉ là em ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện.” Mấy người con cháu hoàng thất quý tộc này, không có bao nhiêu người biết mấy năm nay Ưu Ưu trốn trong quân đội, 6 năm trước, mọi người đều tưởng cô đã chết rồi, cũng đầu năm nay cô mới trở về.

Nhưng Vương Hậu và tam công chúa này biết cô đã xảy ra chuyện gì!

Vì bảo vệ hình tượng thuần mỹ lương thiện của mình, tam công chúa mới cố ý nói tốt cho Ưu Ưu trước mặt mọi người!

“Công chúa! Cô ta đã 22 tuổi rồi, còn nhỏ sao?”

“Công chúa Khả Khả, cô đừng nói vậy. Tam công chúa tấm lòng thiện lương, mới bao dung đồ vô dụng kia. Chỉ là, hôm nay cô ta có thể hiểu chuyện về đây mới lạ! Nghe nói Hoàng Thái Hậu gọi điện thoại bảo cô ta về, cô ta còn không chịu!” Công chúa San San lại nói, những công chúa và hoàng tử khác đều nhỏ giọng xì xầm về Ưu Ưu.

Vào lúc họ đang nghị luận, từ cửa cung điện, một cô gái mặc quần áo màu trắng đi vào, chính là công chúa nhỏ Ưu Ưu mà họ không yêu thích.

Bình Luận (0)
Comment