Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1296 - Chương 1296:

Chương 1296:

Mặc dù, trước giờ anh chưa từng yêu cô.

“Anh Đình, sau khi thoát được, anh đi Hồng Kông tìm Đường Đường đi, đối xử với con bé cho thật tốt vào, người con bé thích nhất là anh đấy!” Cô ghé sát lồng ngực anh mà nói, nhớ tới cô con gái ở phương xa kia mà cổ họng cô như nghẹn lại.

Cô từ từ rời khỏi lồng ngực anh, ngửa mặt lên, hai tay ôm lấy eo anh, ống tay áo của bộ âu phục lớn quá, che khuất cả tay anh, che khuất luôn cả súng trong tay anh.

Anh cuối đầu xuống, ánh mắt vừa căm ghét mà cũng vừa ửng đỏ lên: “Cảnh U, cô cút ngay cho tôi, cô nghĩ là cô làm mấy việc này thì sẽ khiến tôi cảm động hơn hả. Không, tôi chỉ càng thêm căm ghét và xem thường cô thôi, Đường Thiếu Đình tôi cho dù có cận kề cái chết cũng không muốn thiếu nợ cô.”

Giọng nói của anh rất hung ác, mỗi câu mỗi chứ như nhát dao đâm vào trái tim cô ấy, cô nhìn anh, không ngừng lắc đầu.

“Bây giờ đất nước đang lâm nguy, em vì cái gì mà lại đi nói chuyện tình cảm chứ, em không muốn nhân dân mất đi một người anh hùng, anh không nợ em, là do em hết lần này đến lần khác, dính lấy anh!” Cô cười nói.

“Con nhỏ kia mày còn lảm nhảm cái gì vậy, tránh ra!” Tên đội trưởng của Nhật không còn kiên nhẫn nữa bèn lớn tiếng quát.

“Em đỡ cho anh, anh mau đi đi.” Cô nhìn anh, nghiến răng, thấp giọng nói, giọng cô như đang khẩn cầu anh.

Người đàn ông cắn chặt hàm răng, xương quai hàm lộ rõ ra, hốc mắt của anh ngày càng đỏ, anh còn muốn nói gì đó nhưng cô đã quay người lại rồi, tay phải của cô đã nắm vài khẩu súng, nổ súng về phía đám giặc Nhật, lúc này, từ trong đám người cũng truyền tới tiếng súng.

Lúc Đường Thiếu Đình nhanh chóng quay người lại, viên đạn trong khẩu súng trên tay phải cũng bay ra ngoài.

Hai người bọn họ lưng dựa lưng, cùng nhau hợp sức giết địch, trong đám người có mấy tên trẻ tuổi lao ra cùng bọn họ, một phát đạn, một tên địch đã ngã xuống.

“Chú Đình, thím Đình, hai người yên tâm đi, chúng tôi có cách thoát thân.” Thanh niên mặc kiểu áo giống Tôn Trung Sơn đứng trước mặt hai người mà nói.

“Chiến Qua, mọi người cẩn thận!” Đường Thiếu Đình xông đến trước mặt thanh niên, trầm giọng nói, sau đó cầm tay của cô gái, nhanh chóng thoát thân.

Trước cổng chợ, người dân nhao nhao tháo chạy, mấy thanh niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn đang đấu súng với bọn Nhật, mưa bom bão đạn, tiếng nổ cứ liên hồi.

Người đàn ông nắm chặt tay cô gái, chạy trốn trong ngõ hẻm, coi như lần này họ thoát được bọn Nhật rồi, cô gái mặc đồ màu trắng, trong lúc vô tình cô đã thấy một người đội mũ nồi hướng súng bắn về phía anh.

Cô đột nhiên rời khỏi vòng tay anh, cản lại phía sau anh, anh hoảng hốt quay người lại, lúc này cô đã quỵ xuống, chỉ còn biết ôm lấy anh, một viên đạn đã xuyên qua người cô.

Anh chỉ nghe được tiếng súng vang lên, sau đó toàn thân cô ngã vào người anh.

Mơ hồ, ý thức mơ hồ, những âm thanh lúc này cứ như tiêu tan hết, cô nhìn khuôn mặt đau khổ của anh, mở miệng nói gì đó, nhưng cô lại không nghe được.

Cô chỉ biết, anh đang ôm lấy cô, dáng vẻ thương tâm, không giống như diễn kịch, nước mắt lăn dài trên gương mặt anh.

Anh nói gì đó, nói rất nhiều, nhưng cô không nghe thấy gì, thân thể cô ngày càng lạnh.

“Lão đại” thiếp đi, trong cơn mê cô không ngừng giãy dụa, khóe mắt còn chảy xuống hai dòng lệ, không ngừng tìm thứ gì đó.

Cuối cùng, cô cũng dùng hết sức mở đôi mi ra, hai mắt cô nhìn lên trần nhà.

“Lão đại, chị vậy mà cũng biết khóc à?” Sói Xám Lớn mập mờ hỏi.

Cô không nói chuyện, cũng không nhúc nhích, hai mắt cứ mở to nhìn chằm chằm lên trần nhà, tuy hơi tê liệt nhưng cảm giác đó vẫn còn rõ ràng, rõ ràng đến khắc cốt ghi tâm.

Vì sao lại có giấc mơ như thế?

Trong mơ, Đường Thiếu Đình bị bọn Nhật bắt đi, cô cứu anh và rồi cô chết.

Anh không yêu cô, là cô cứ dính lấy anh, khiến anh ghét bỏ, xem thường cô.

Bình Luận (0)
Comment