Biết cô vẫn bình an vô sự, anh ngủ một giấc sâu, lúc này tinh thần anh cũng đã ổn định rồi, anh cẩn thận nhớ lại từng câu từng chữ mà tối qua cô đã nói với anh.
Cũng nhớ kỹ, tối qua khi cô đối mặt với mấy tên sát thủ, động tác của cô nhanh nhẹn vô cùng, nhưng chuyện này cô cũng có giải thích qua rồi, lúc nhỏ cô theo cậu của cô học võ, vậy thì xem ra, không có gì bất ổn.
Thận phận của cô, chắc chắn không tầm thường như cô từng kể trước đó.
Cô nói cô trở nên mạnh mẽ hơn sao? Là ý gì thế?
Sáu năm trước, cô mười sáu tuổi, xém chút nữa bị mẹ kế hại chết, là anh cứu cô.
Chẳng lẽ, cô là…
Đường Thiếu Đình bỗng dưng ngồi bật dậy, hai còn chó đang nằm trên người anh bị dọa sợ đến lăn xuống giường, chúng ngồi trên mặt đất, ủy khuất nhìn “ba ba”.
Sao có thể như vậy được chứ?
Anh cau mày, cảm giác chính mình suy đoán như vậy cũng không đáng tin chút nào, cô công chúa nhỏ kia, hình như là chết rồi mà.
Đang định cầm hộp thuốc là thì điện thoại trên đầu giường của anh vang lên.
“Anh Đình, phát hiện người của bang Hắc Ưng ở bến đò, chỗ chúng ta đang chưa hàng, bọn họ cứ lén lén lút lút không biết đang làm cái gì.” Điện thoại reo lên, là A Phong gọi tới.
Lại là bang Hắc Ưng à!
Đường Thiếu Đình tức giận vô cùng: “Chắc chắn là nhằm vào tôi, mau đến đó!”
Cúp điện thoại, anh nhanh chóng bước xuống giường, phát hiện mình chưa mặc áo, anh bước đến gần tủ quần áo, hai con chó vẫn đi theo anh, miệng sủa không ngừng, nhưng anh vẫn chẳng thèm để ý đến chúng, anh lấy ra một khẩu súng màu đen cùng một băng đạn, anh bỏ đạn vào súng.
Nước T là nước cho phép sử dụng súng, anh cũng đã có giấy chứng nhận sử dụng súng rồi.
Bang Hắc Ưng muốn giết chết anh thì anh lại càng không được chết, phe chúng quá mạng, quá vững vàng, hiện tại anh chỉ cố gắng hết mức để không bị bọn chúng ăn hiếp, muốn diệt trừ tận gốc bọn chúng, cần phải có thời gian.
Anh mặc một chiếc quần dài màu đen, gài súng vào bên trên thắt lưng, bên trong anh mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, bên ngoài khoác áo sơ mi đen.
Anh xuống cầu thang, hai chú con vẫn cứ chạy theo anh, muốn đi ra ngoài cùng anh: “Các con ngoan ngoãn ở nhà đi, chờ cha với mẹ về!”
Nói xong, như nhớ tới điều gì đó, anh đi đến ngăn tủ ở hành lang, lấy ra một hộp thịt, cho chúng nó ăn, anh yêu thương chúng như vậy.
“Không được quậy đâu đấy, không được phá nhà, nếu không, sẽ vứt các con ra đường ở đấy!” Anh xoa xoa đầu chúng, nghiêm nghị nói.
Bây giờ đã là rạng sáng, bến tàu lúc này gió êm sóng lăng, chỉ có máy móc làm việc, phát ra tiếng uỳnh uỳnh.
Thùng đựng hàng ở bến tàu, từng thùng từng thùng được nâng lên, mấy chiếc xe ô tô đen thì đỗ rải rác quanh đó, Người đàn ông mặc đồ đen từ trên xe bước xuống, có hai người hộ tống hai bên đi về phía thùng đựng hàng.
Anh ta là chủ tịch của bang Hắc Ưng, tên Hắc Ưng, đi phía sau còn có bốn tên bảo vệ, trong đó có hai tên xách va li màu bạc.
Phía trước, cách đó không xa cũng có một người đàn ông bước xuống xe, chính là ông trùm ma túy của Đông Nam Á, Sa Khôn.
Bọn họ đứng xa, bắt tay xã giao.
“Anh Sa, lâu rồi không gặp!”
Sa Khôn quay người lại, chắp tay trước ngực, khách khí đáp lại người trước mặt, hai người nhìn thùng hàng chậm rãi hạ xuống: “Quân đội chắc chắn không nghĩ đến, lúc bọn họ đang canh ở biên giới thì chúng ta lại giao dịch thành công ở bến tàu này haha!”
Hắc Ưng đắc ý nói.
Sa Khôn cũng cười cười: “Anh Ưng, cái này cũng phải nói đến, địa vị của bang Hắc Ưng ở nước T chứ, lần này tôi phá vỡ quy tắc, xuất hiện giao dịch cùng mọi người, tôi hoàn toàn yên tâm.”
Đường Thiếu Đình nấp phía sau thùng hàng, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại của bọn chúng.
Thì ra bọn chúng chọn chỗ này để giao dịch hàng cấm, tàu chở 5 tấn thùng đựng hàng này của hắn, bên trong cất giấu không biết bao nhiêu hàng cấm đây.