Tiêu Đề: Đúng! Tôi trâu già gặm cỏ non đấy!
Tuy trong mộng kiếp trước không gặp Lục Chiến Kỳ, nhưng cô biết, kiếp trước Diệp Kiều và Lục Bắc Kiêu cũng là vợ chồng, bọn họ có ba đứa con, đứa nhỏ nhất tên là Lục Chiến Kỳ. Cô cũng biết, đời này Lục Chiến Kỳ là con trai Diệp Kiều nhận sau này……
Bọn họ chắc chắn đã biết Tiểu Thất là con trai kiếp trước của bọn họ, Tiểu Thất chắc chắn cũng biết chuyện kiếp trước!
Hai người đồng thời nghĩ vậy trong lòng, nhưng không ai nói ra lời!
“Thím Đình!” Dạ Thất nhìn kính chiếu hậu xe, chào hỏi với Ưu Ưu tóc dài buông xõa mặc áo thun rằn ri hàng phía sau như cách một thế hệ, giọng điệu cậu gọi cô cũng giống hệ kiếp trước!
Quan hệ giữa cậu và thím Đình vô cùng tốt.
Kiếp trước, sau khi Lục đại ma vương và Diệp Kiều chết, anh chị cậu tiếp tục ở chiến trường kháng chiến giết địch, cậu ở nhà chú Đình, thím Đình coi cậu như con trai ruột!
Cho nên sau khi biết đời này bọn họ còn chưa thực sự ở bên nhau, cậu vội vã đi tới, hy vọng chú Đình đừng hồ đồ, đời này đừng phụ thím Đình.
“Tiểu Thất!” Cô vốn chào hỏi với cậu, lại có loại cảm giác thân thiết khác thường, cứ như đã quen đứa nhỏ này từ lâu!
Nhìn thấy bọn họ kích động, không thua gì lúc trước nhìn thấy cha mẹ anh chị em ruột thịt, Dạ Thất vui tươi hớn hở, xuyên qua kính chiếu hậu lại nhìn thím Đình trước mặt cậu, “Thím Đình vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như trước! Xứng đôi với chú Đình cháu quá!”
“Thằng nhãi thúi! Sao lại nói chuyện này?!” Đường Thiếu Đình nặng nề gõ xuống đầu Dạ Thất, xụ mặt nói.
“A, cháu ăn ngay nói thật mà! Chú vốn lớn hơn thím Đình mười tuổi, còn lôi thôi lếch thếch, đáo hoa tươi thím Đình đúng là cắm trên bãi phân trâu!” Dạ Thất tiếp tục nói không sợ chết.
Tâm trạng của Ưu Ưu vốn còn chưa chuyển biến tốt đẹp, thoáng cái đã được Dạ Thất chọc cho vui vẻ, không ngừng gật đầu, “Anh ấy là trâu già gặm cỏ non!”
“Đúng! Tôi trâu già gặm cỏ non đấy!” Đường Thiếu Đình không những không tức, mà còn nghiêm túc nói, không màng Dạ Thất ở đây, hôn mạnh một cái lên má Ưu Ưu, phát ra tiếng rất lớn.
“Không phù hợp với trẻ em!” Dạ Thất hò hét, tuổi tâm lý cậu còn dừng lại ở kiếp trước, vẫn là lúc thiếu niên.
“Rõ ràng đã hai mươi, vờ vịt cái gì?!” Đường Thiếu Đình đá ghế dựa phía dưới Dạ Thất rồi nói, ngay sau đó, anh lại chặn miệng Ưu Ưu, hận không thể ăn cô gặm cô vài cái, mới buông ra.
Ưu Ưu chỉ có thể nhìn anh trừng trừng!
Dạ Thất: Quá ngược! Ở nhà bị Lục đại ma vương và Diệp Kiều ngược, ra đây còn bị chú Đình thím Đình ngược!
Dạ Thất lái xe phát hiện lạc đường, hỏi Đường Thiếu Đình đích đến là chỗ nào, cậu đang muốn mở chỉ đường, Đường Thiếu Đình nói về nhà, đến chỗ “Ngư Loan”, Ưu Ưu bảo cậu lái đến “Đại Hoàng Cung”!
“Nhà tôi ở Đại Hoàng Cung!” Ưu Ưu khí phách nói, bịt miệng người nào đó bằng những lời anh nói, đánh vào mặt anh!
Đường Thiếu Đình nhớ đến cô ngày đó ôm mình nói phải về nhà, anh lại lạnh lùng nói, Hoàng Cung mới là nhà cô, quả thực xấu hổ đến nỗi không chỗ dung thân.
“Rốt cuộc là đi đâu?” Dạ Thất giả chết nói.
“Tiểu Thất! Nghe thím! Sau này để thím mang cháu đi ăn ngon sung sướng!” Ưu Ưu nhìn Dạ Thất ở vị trí điều khiển vô cùng đẹp trai, lớn tiếng nói.
“Ngoan, thân thể em còn suy yếu, phải nghỉ ngơi cho tốt, cơm còn chưa ăn đâu, về anh Đình nấu cháo cho em, được không?” Đường Thiếu Đình dịu dàng dỗ dành.
Ưu Ưu cười nhạo: “Đầu bếp sau bếp nhà tôi có mấy trăm người, tôi muốn ăn cái gì mà không có?!”
Cô đang giận lẫy.
Trong lòng anh lại nhói đau, rõ ràng là công chúa, muốn ăn sơn trân hải vị gì cũng có, ở cung điện xa hoa, nhưng cô chỉ cần tự tay anh nấu một chén cháo, coi nơi có anh là nhà……