Tiêu Đề: Chú Đình! Xong rồi, địa vị của chú không đảm bảo rồi!
Bên trong căn phòng tối mịt, tiếng thở gấp mờ ám không ngừng vang lên, lúc linh hồn như thể bị đưa lên đến đỉnh điểm, cô thẹn thùng che miệng lại, trong đầu lại bùng nổ pháo hoa lộng lẫy…
Đèn ngủ sáng lên, trong ánh sáng nhu hòa, cô gái bịt kín miệng mình lại, đôi mắt quyến rũ như tơ, hai gò má ửng hồng, thân thể mềm mại cuộn lại, dây áo ngủ mảnh mai trượt xuống bắp tay…
Người đàn ông ngồi bên cạnh, mắt nhìn mặt cô mà không hề chớp lấy một cái, nhìn phản ứng của cô.
So với lúc trước, cô đã trở nên ngượng ngùng và trầm lắng hơn, như thể chưa hoàn toàn mở lòng đối với anh. Anh không biết rốt cuộc làm thế nào mà cô lại biết được chuyện của kiếp trước và biết được bao nhiêu!
“Anh, anh có thể đi ra ngoài!”. Thấy anh nhìn mình chằm chằm, cô tưởng anh anh lại sắp cầm thú tiếp, vừa khôi phục lại sau cảm giác tiêu hồn ngấm sâu vào xương tủy, cô vừa lùi về sau vừa quát.
Thấy cô vừa sợ vừa giận, anh không khỏi nghĩ đến những lần yêu nồng nhiệt ở kiếp trước, cô cũng đều bị lay động phần nào, mặc anh làm gì thì làm, sau mỗi lần đó, cô đều yếu ớt như bị bệnh nặng vậy.
Cô càng yếu ớt, càng có thể khiến anh nổi lên thú tính, không biết tiết chế mà đòi hỏi, nào có biết quan tâm lo lắng cho cô đâu.
Lúc này, lửa dục cũng đang thiêu đốt con người anh, anh ước gì có thể không cần để ý đến cảm nhận của cô mà kéo cô lại đây, mạnh mẽ giữ chặt, nhưng anh vẫn cật lực nhẫn nhịn, nhếch môi: “Thật sự không muốn anh ở lại ôm em ngủ sao? Cam đoan chỉ ôm thôi, không động tay động chân!”
Ưu Ưu nghe anh nói mà hơi xao động, nhưng, cô còn không hiểu anh sao?!
Cô không nói gì, chỉ tay ra cửa.
Anh khẽ cắn môi, đứng dậy! Ai bảo cô bây giờ là hoàng hậu chứ!
Anh thế mà lại đi thật!
Ưu Ưu hơi ngỡ ngàng, lại cười vui vẻ, cô có thể nhìn thấy được sự thay đổi của anh.
…
Trong phòng tắm tầng một, đứng dưới vòi hoa sen, Dạ Thất buồn bực nhìn những vết cào xấu hổ trên người mình, cậu đau khổ cau mày lại.
Trong đầu cậu không khỏi hiện lên hình ảnh Hạ Hòa hung mãnh vừa véo vừa cắn trên người cậu tối hôm qua, sâu trong bụng dưới, đột nhiên có một luồng nhiệt ấm nóng chậm rãi tuôn trào, nơi nào đó đột nhiên trướng đau, cậu ngơ ngác gục đầu xuống…
Xấu hổ quá!
“Cạch” một tiếng, cửa phòng tắm bị người ta đẩy ra, cậu sợ đến mức vội vàng lấy khăn tắm quấn thân dưới lại.
Lúc Đường Thiếu Đình đi vào thì thấy Dạ Thất quấn khăn tắm quanh nửa thân dưới, giống như một người đàn bà vậy, anh ghét bỏ nhíu mày, ai ngờ, cậu lại mở miệng trước: “Có biết phép lịch sự không?! Đột nhiên xông vào!”
“Lục Chiến Kỳ! Rốt cuộc con có phải đàn ông không? Hèn nhát vậy à? Xông vào thì làm sao? Chú có thể ăn thịt con chắc? Cái gì trên người con có mà chú không có à?”. Đường Thiếu Đình tức giận nói, ánh mắt cũng nhìn lên những vết cào mờ ám trên người cậu.
“Nào, nói chú nghe cảm nhận tối hôm qua của con nào!”. Anh chỉ tay về phía cậu, trêu tức nói.
“Biến thái!”. Dạ Thất trợn trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi, sau khi tặng anh hai chữ thì nhanh chóng đi ra ngoài.
“Đáng đời thím Đình đuổi chú xuống lầu ngủ! Đêm nay chú ngủ ở sofa đi!!”. Ra ngoài rồi, Dạ Thất phách lối hét.
Đường Thiếu Đình nhận thức được điều gì đó, vội vàng chạy ra ngoài, có ý đồ độc chiếm phòng cho khách duy nhất ở tầng một, ai ngờ, Dạ Thất chạy còn nhanh hơn chó, đã vọt tới cửa phòng khách rồi, tốc độ quá nhanh, khăn tắm cũng rơi ra, chỉ mặc một cái quần lót góc bẹt màu đen, cậu nhanh chóng khép cửa phòng lại!
Người đàn ông già đầu đứng tại chỗ, hai tay chống nạnh, khẽ cắn môi.
Anh nằm ngủ tạm một đêm trên ghế salon ngoài phòng khách, lại bị Cơm Trắng đè cả một đêm, tỉnh lại thấy cả người toàn lông chó!
Bị Dạ Thất giở trò rồi!
Đường Thiếu Đình tức giận muốn đuổi cậu về nước, Dạ Thất không đi, còn được Ưu Ưu đưa tới hoàng cung, còn người nào đó hoa lệ bị bỏ lại trong nhà, bầu bạn với hai con chó!
Sau khi vương hậu bị bắt, quốc vương mở một cuộc họp báo, thông báo với toàn thể dân chúng rằng ông đã ly hôn với vương hậu, vương hậu cũng sẽ bị trừng trị theo pháp luật! Đồng thời, quốc vương cũng tuyên bố, Ưu Ưu là vương trữ duy nhất của hoàng tộc!
Nhưng mà, là vương trữ, Ưu Ưu vẫn không tổ chức bất cứ một buổi họp báo nào, truyền thông chỉ đăng một tấm hình của cô.
Nhìn thấy Ưu Ưu dắt theo một chàng trai đẹp trai trở về, vương thái hậu còn tưởng đó là niềm vui mới của cô, lại bị Ưu Ưu ghét bỏ trợn trắng mắt, nói Dạ Thất là con trai của bạn cô, là cháu cô!
“Ưu Ưu à, con phải nghĩ thoáng lên một chút, phụ nữ không thể treo cổ trên một thân cây được! Vui vẻ lên đi, bà nội lại tìm một người đàn ông tốt khác cho con, có được không? Mấy ngày nay bà phát hiện ra, Mục Dã cũng không tệ lắm, hai đứa là thanh mai trúc mã, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn! Đúng rồi, còn con trai của chú họ con nữa…”. Vương thái hậu còn chưa dứt lời thì đã bị hù dọa bởi ánh mắt ác liệt của Ưu Ưu.
“Chú Đình! Xong rồi, địa vị của chú không được đảm bảo rồi! Vương thái hậu muốn tìm đàn ông cho thím Đình kìa!”. Dạ Thất cầm điện thoại di động, trốn trong góc, lặng lẽ gọi điện thoại báo cáo cho chú Đình của cậu.
Lúc đó, Đường Thiếu Đình đang ở bên ngoài cách cổng chính hoàng cung không xa, ngồi trên một chiếc xe SUV mới tinh chờ bọn họ.
Anh vừa hút thuốc vừa hừ lạnh: “Thằng nhóc thúi, không ai dám giành phụ nữ với chú Đình con đâu!”
Thôi!
“Chú Đình, chú đừng quá đắc ý, vương thái hậu nói thím Đình và Mục Dã là thanh mai trúc mã, thím Đình thế mà lại chẳng tỏ thái độ gì cả!”. Dạ Thất cố ý chọc tức anh.
Chẳng tỏ thái độ gì…
Mấy chữ này quả thật đã kích thích anh, điếu thuốc lá trong tay gần như bị bẻ gãy, bị anh dập tắt ném vào thùng!
Chỉ chốc lát sau, người đàn ông mặc cả người màu đen xuống xe!
…
Không có giấy thông hành, đương nhiên không thể vào hoàng cung, Đường Thiếu Đình chỉ có thể leo tường, đến cửa hoàng cung, anh muốn gặp Ưu Ưu, bị thị vệ ngăn lại, anh vừa định gọi điện thoại cho Dạ Thất thì có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi ra từ hoàng cung.
“Cậu Mục Dã!”. Thị vệ lễ phép gọi anh ta.
“Các anh cho anh ta vào đi”. Mục Dã thản nhiên nói, thị vệ quả thật cho đi.
Thằng nhóc này, xem ra rất được hoan nghênh trong hoàng cung đấy!
Sau khi vào cung, Đường Thiếu Đình trực tiếp đi tìm Ưu Ưu, lại bị Mục Dã gọi lại: “Đường Thiếu Đình, chúng ta nói chuyện đi”
Đường Thiếu Đình hừ lạnh, vẻ mặt xem thường: “Nhóc con, tôi quen biết cậu sao? Nói chuyện?”
Anh nhấc chân định đi thì bị Mục Dã gọi lại: “Bởi vì tôi yêu Ưu Ưu hơn anh!”.
Đường Thiếu Đình híp mắt lại, Mục Dã chỉ về phía khu vườn đằng sau, chỉ về phía sân sau, Đường Thiếu Đình đi theo anh ta đến sân sau.
Mục Dã đứng bên cạnh một cái xích đu, nhìn xích đu, trong đầu đều là hình ảnh Ưu Ưu vui vẻ nhảy dây khi còn bé, anh ta chơi cùng cô.
“Vốn dĩ tôi tưởng rằng, anh rất yêu cô ấy, sau này mới biết được là Ưu Ưu theo đuổi anh! Cô ấy khó khăn lắm mới kéo được mẹ kế của mình xuống đài, kết quả, anh không khen cô ấy được một câu, lại còn khiến cô ấy đau lòng như vậy! Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy đau lòng như vậy!”. Mục Dã chỉ trích Đường Thiếu Đình.
Đường Thiếu Đình chấp nhận lời chỉ trích của tình địch.
“Nói thật với anh, lúc tôi phối hợp diễn kịch với cô ấy, những gì tôi nói đều là thật. Chúng tôi là thanh mai trúc mã, khi còn bé, cô ấy đã từng nói, sau khi lớn lên sẽ gả cho tôi! Ở nơi này!”. Mục Dã nhìn chiếc xích đu, trong đầu hiện lên hình ảnh một cô bé ba tuổi mặc váy công chúa màu trắng, nhìn anh ta và nói: “Tiểu Dã, sau này lớn lên, tôi sẽ làm cô dâu của cậu, có được không?”
Cậu bé nói: “Được!”
“Khi còn nhỏ, chúng tôi còn từng tổ chức hôn lễ ở đây…”. Mục Dã còn nói thêm, ngay sau đó, anh ta hồi phục tinh thần lại, nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú tối sầm của Đường Thiếu Đình.
“Nếu như anh không thể cưng chiều cô ấy như công chúa, thì mời anh rời khỏi cho!”. Mục Dã quyết liệt nói.