Anh may mắn cỡ nào có thể được gặp lại cô, được cô yêu, yêu cô, cùng chung sống quãng đời còn lại.
Ưu Ưu bất giác cảm thấy nên cảm kích chính mình.
Nhớ mãi không quên, có sự hồi đáp.
Cô mới là người đáng được cảm kích nhất, cũng là người hạnh phúc nhất.
“Ưu Ưu, gả cho anh nhé, để anh trở thành người che mưa chắn gió cho em, là người chồng chung thuyền vượt qua mưa gió với em, yêu em, chiều em, thương em! Mong em để cho anh được hoàn thành trách nhiệm mà đời trước anh chưa kịp hoàn thành, chưa kịp dành cho em sự yêu thương!”
Người đàn ông thành kính nhìn cô, ánh mắt có vết nước, khóe miệng vẫn nở nụ cười động lòng người.
Nước mắt, từng giọt như châu sa, từ trong đôi mắt lấp lánh của cô rơi xuống, khuôn mặt anh trở nên mơ hồ, thân hình anh nhòa đi trước mặt, trong lòng còn ôm bó hoa hồng, hương tỏa nhàn nhạt, là hương vị tình yêu cùng hạnh phúc.
“Ưu Ưu, gả cho anh Đình được không?” Anh ôn nhu hỏi lại cô.
“Vâng!” Cô nức nở đồng ý.
“Ngoan!” Anh cười, lấy hộp nhẫn kim cương từ trong bó hoa ra, đặt bó hoa vào trong lòng cô, cầm lấy bàn tay trái của cô mà đeo chiếc nhẫn lên ngón áp út.
Cô chưa kịp nói lời nào anh đã ôm lấy cô mà hôn. Cô cũng nhiệt tình đáp lại.
Một hồi lâu anh mới buông cô ra, lại cùi đầu cọ mặt vào cái bụng vẫn còn phẳng lỳ của cô, “Đường Đường, con ở trong bụng mẹ phải ngoan ngoãn, không được quấy mẹ, nếu không, chờ khi con ra tới ba sẽ đánh mông con!”
Kiếp trước, anh yêu thương con gái bảo bối hơn tính mạng mình, nào có dám đánh cô bé cái này, đều là anh bị con bé bắt nạt.
Nhưng mà, hiện giờ anh nhớ tới chuyện cô kiếp trước mang thai, nôn nghén vất vả, lại sợ kiếp này cô cũng như vậy, như thế có thể anh sẽ đánh mông Đường Đường thật. Hơn nữa, thân thể cô nhóc không được tốt, cho nên đời này, trước khi sinh ra, anh nhất định phải chăm sóc cho Ưu Ưu trong thời kỳ mang thai thật tốt, để bồi bổ cơ thể cho cô nhóc.
Ưu Ưu xoa đầu anh, cười anh ngốc.
Ưu Ưu ở bệnh viện theo dõi nửa ngày rồi về nhà. Về đến nhà thì biết Cơm trắng cũng mang thai, Thịt khi tàu cũng ra dáng người cha tốt, vui mừng chuyện làm cha.
Ở trong phòng khách dưới tầng 1, Dạ Thất ngồi chơi games, Đường Thiếu Đình ngồi bên bàn trà, Ưu Ưu nằm trên sô pha, gối đầu lên đùi anh, thỉnh thoảng lại đưa một miếng dưa Hami tới bên miệng cho cô ăn, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của cô.
Đường Thiếu Đình ra dáng một người cha, cầm lấy cái bút điện thoại, mở lịch vạn niên trên điện thoại, căn cứ vào thời gian chu kỳ kinh nguyệt gần nhất của cô mà nghiêm túc dự đoán ngày sinh.
“Nói như vậy, chắc hẳn là hoài thai vào cái đêm ở căn phòng dành cho khách ở câu lạc bộ rồi.” Anh nghiêm túc nói.
Phịch.
Anh vừa dứt lời, bên cạnh đột nhiên có một tiếng động lớn. Đường Thiếu Đình phản xạ có điều kiện che chắn cho vợ, quay đầu lại nhìn thì thấy Dạ Thất té lăn xuống đất.
Đường Thiếu Đình tức giận, “Thằng nhóc, muốn bị đánh phải không?” Sau đó quan tâm nhìn Ưu Ưu, “Có bị dọa sợ không? Có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
“….” Ưu Ưu.
Anh cũng quá cẩn thận rồi.
Cô lắc đầu nhìn cái thằng nhóc đuổi không đi còn đang nằm trên đất, “Tiểu Thất, không sao chứ?”
Dạ Thất hoàn hồn vội vàng ngồi dậy, vẻ mặt rối rắm, “Chú Đình, đàn ông và đàn bà, có phải chỉ cần một lần kia, là có thể sinh con?” Cậu thanh niên mới lớn đã có dáng vẻ đẹp trai cau mày hỏi.
“….”
Dạ Thất chợt nhận ra mình hỏi vấn đề nhạy cảm, vội vàng nói tiếp, “Coi như cháu chưa hỏi.”
Rồi lại dựng ghế dậy, chụp tai nghe, chơi điện tử.