Tiêu Đề: Đừng thật sự xem tôi là bạn trai cô!
Triệu Nghị Thần tuy không chịu tin tưởng bọn họ thật sự là một đôi, nhưng ngại khí thế của Dạ Thất và mặt mũi của mình, anh ta không tiện nói gì nữa, đứng dậy, phủi quần áo, lườm bọn họ một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi phòng nghỉ!
“Oa, Tiểu Hạ, quen bạn trai đẹp trai như thế từ lúc nào vậy?”. Y tá trưởng phá vỡ sự yên lặng, cười haha nói.
Các y tá bên cạnh nhìn anh chàng đẹp trai ấm áp khí phách vừa rồi vẫn còn ôm vai Hạ Hòa, ai cũng muốn cho mình một chục bạn trai như vậy!
Hạ Hòa hoàn hồn, khóe miệng cong lên tự nhiên: “Hơn một tháng rồi, anh ấy luôn ở nước ngoài, gần đây mới về”.
Cô thuận miệng nói dối, nào có biết hơn một tháng trước Dạ Thất ở đâu, trước đây bọn họ chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân thôi, không lén lút liên lạc.
“Bác sĩ Tiểu Hạ, chúc mừng cô nha, thoát khỏi thằng khốn nạn, gặp được một anh chàng ấm áp!”. Một y tá trong đó bước tới và nói, đây là lời nói thật, có câu “chia tay rồi mới biết nhân phẩm”, cái tên họ Triệu vừa rồi khốn kiếp thật!
Lúc bọn họ chưa chia tay, thằng khốn đó đối xử với Hạ Hòa phải nói là vô cùng ân cần!
“Bác sĩ Tiểu Hạ, không giới thiệu với chúng tôi một chút sao?”. Một y tá khác lên tiếng.
Hạ Hòa nở nụ cười: “Anh ấy tên là Dạ Thất!”
“Không phải, tôi tên là Lục Chiến Kỳ!”. Dạ Thất nói.
Mọi người: “…”.
Ngay cả Hạ Hòa cũng không còn lời nào để nói, nghĩ thầm, nếu anh đã xây dựng hình tượng người tốt thì có tâm một xíu, phối hợp đến cùng có được không?
“Là thế này, trước đây anh ấy tên là Dạ Thất, sau này xảy ra một số biến cố, đổi tên thành Lục Chiến Kỳ. Trước đây là người miền nam, bây giờ là người thành phố J!”. Cô không thể làm gì khác hơn là lại bổ sung.
Đối mặt với những lời tự giới thiệu của các y tá, Dạ Thất trưng ra vẻ mặt “mặt lạnh ăn tiền”, trên mặt như thế viết năm chữ “người lạ chớ tới gần”.
“Bác sĩ Tiểu Hạ, bạn trai cô, có hơi lạnh lùng…”
“Tính anh ấy là như vậy đó, các cô đừng thấy lạ!”. Hạ Hòa cười haha đáp, nói xong, cô mượn cớ, nắm tay Dạ Thất kéo cậu ra khỏi phòng nghỉ.
Vừa mới ra khỏi phòng nghỉ, không bao lâu sau, Dạ Thất đã rút mạnh tay mình về, như thể trên người Hạ Hòa có độc vậy, cậu tránh rất xa, hư con rùa rụt đầu, ghét bỏ nhìn cô.
“Bên hồ Đại Minh, vừa rồi tôi chỉ giúp cô một chút thôi, không có ý gì khác, hy vọng cô đừng suy nghĩ nhiều!”. Vừa rồi còn có vẻ là một chàng trai ấm áp, bây giờ cậu đã vội vàng phủi sạch quan hệ với Hạ Hòa.
Những gì cậu nói cũng là thật, con người cậu có lòng hiệp nghĩa, gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ mà thôi! Lúc trước cũng vô tình nhìn thấy người đàn ông khốn kiếp kia, nhờ lòng hiếu kỳ thôi thúc, cậu tới xem một chút, không ngờ tên khốn này còn có mặt mũi đến quấy rầy Hạ Hòa!
Nhìn Hạ Hòa bây giờ, nghĩ lại đêm đó bị cô chà đạp, trong lòng cậu vẫn còn bực bội đây này!
“Tôi suy nghĩ nhiều cái gì?”. Hạ Hòa trong chiếc áo blouse trắng, đút hai tay vài túi áo, trên cổ đeo ống nghe, tóc dài búi thành cái bánh bao, khuôn mặt không son phấn, da thịt trắng nõn nhẵn nhụi, vô cùng mịn màng.
“Thì là đừng thật sự xem tôi là bạn trai cô! Gặp cô thật là xui xẻo!”. Dạ Thất thở phì phò nói, nói xong thì xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn đẹp trai kia, Hạ Hòa không khỏi cong môi, người xui xẻo nhất chính là cô, nhưng đêm đó gặp phải cậu, dường như cũng không phải là xui xẻo nhất.
Điều xui xẻo nhất là, không gặp được cậu, cô bị Triệu Nghị Thần đưa vào khách sạn lên giường với khách hàng của anh ta!
Dạ Thất đi chưa được mấy bước thì gặp Lục đại ma vương, cho nên, vừa rồi anh nhất định đã biết cậu đi giúp Hạ Hòa rồi!
“Cha, chẳng qua là con không thích nhìn một người đàn ông ức hiếp một người phụ nữ một cách ghê tởm như thế thôi! Nên mới giúp cô ấy một tí!”. Dạ Thất rất sợ cha cậu hiểu lầm rồi thật sự cho người đến nhà họ Hạ cầu hôn, nên vội vàng giải thích.
Hai cha con không chênh lệch chiều cao nhiều lắm, vì Dạ Thất gầy nên trông có vẻ cao hơn cha cậu một chút, hai người đi kề vai nhau, Lục đại ma vương hiếm khi khen con trai một câu: “Biểu hiện vừa rồi, thế mới thật sự giống con trai của ta chứ!”