Tiêu Đề: Cậu lại thoáng có chút mong đợi, mong đợi bị bên hồ Đại Minh “ăn”!
Nếu không phải nể tình cái khuôn mặt đẹp trai của cậu, Hạ Hòa thật sự đã đá cho cậu hai cú rồi!
Vốn dĩ chỉ cố ý trêu chọc cậu một chút mà thôi, cô cũng đâu thể thật sự ăn cậu!
Ai ngờ cậu lại tỏ vẻ sợ sệt như thể Đường Tăng gặp phải Bạch Cốt Tinh vậy!
Lúc đánh nhau thì oai phong vênh váo lắm, sao mà về chuyện nam nữ lại yếu đuối nhu nhược như vậy?!
Nếu không phải đêm đó cô nhớ rõ ràng là cậu có phản ứng, thì cô đã thật sự cho rằng cậu là gay rồi!
Hạ Hòa không buông cậu ra, hai cánh tay còn vòng trên cổ cậu, nhón chân lên, cố ý để môi sát vào hai cánh môi mỏng trông cấm dục không gì sánh được kia: “Ai sợ cậu? Tôi cứ muốn ăn cậu…”
Môi cô như vô tình như cố ý lướt qua cánh môi mỏng có mùi hương bạc hà kia, cố ý dọa cậu.
Dạ Thất căng thẳng đến mức ngừng thở, hai mắt nhắm nghiền, tim đập như sấm, như thể sắp văng ra khỏi cổ họng, cơ bắp toàn thân siết chặt, rõ ràng nên sợ, nhưng cậu lại thoáng có chút mong đợi, mong đợi bị bên hồ Đại Minh “ăn”!
Cậu bé to xác nhắm nghiền hai mắt, ngũ quan tinh xảo đẹp trai góc cạnh, môi mỏng nhấp nhẹ, hàng mi dài rậm, cô bị mỹ nam dụ dỗ, thật sự có ham muốn ăn cậu, nhưng ngay sau đó cô đã buông lỏng cậu ra, đồng thời đẩy cậu một cái.
Hạ Hòa khoanh hai tay trước ngực, nghiêm mặt, nhìn Dạ Thất mở mắt ra với vẻ mặt kinh ngạc.
“Không phải cậu sợ bị tôi ăn sao? Sao lại tỏ vẻ chờ mong như thế?”
“Ai, ai chờ mong?!”. Dạ Thất tức giận trả lời.
Trong lòng nói, không phải cô muốn ăn tôi sao? Ngài Tiểu Thất tôi đây đã miễn cưỡng cho cô ăn rồi, sao cô không ăn?!
“Ai chờ mong thì người đó là chó! Đúng rồi, cậu vốn là chó, chó con!”. Cô ghét bỏ nói cậu, sau đó xoay người, tiếp tục sắp xếp tủ lạnh.
“Cái gì mà chó con?! Ông đây là chó săn!”. Dạ Thất hung dữ phản bác.
“Thế cậu sủa vài tiếng cho tôi nghe xem, chó con chắc là không biết sủa đâu”.
Dạ Thất: “Gâu gâu gâu!”
Vừa kêu ra khỏi miệng, Dạ Thất đã phát hiện mình bị lừa, chỉ thấy người phụ nữ chết bầm trước tủ lạnh xoay người lại, cười run rẩy hết cả người!
Cậu tức giận nhào tới trước muốn cắn cô, Hạ Hòa vội vã chạy đi, hai người truy đuổi đùa giỡn trong phòng khách rộng lớn.
Một ngày nào đó chó con sẽ biến thân thành chó săn lớn, lúc đó, Hạ Hòa rất hối hận vì trước đây đã không triệt sản nó!
Hạ Hòa không bao giờ nghĩ rằng, ngài Tiểu Thất trông như người chưa từng trải, thế mà lại nấu ăn rất ngon, cô không quan tâm đến việc ăn uống mà cũng trở nên thèm ăn hơn.
“Ngài Tiểu Thất của chúng ta đúng là cực phẩm, ngoại trừ phương diện nào đó”. Sau khi ăn xong, Hạ Hòa vuốt ve cái bụng nhỏ ăn quá no của mình, khen ngợi cậu.
“Phương diện nào?”. Dạ Thất đang thu dọn chén đĩa.
Hạ Hòa dùng khẩu hình nói với cậu: “Trên giường”.
“Bên hồ Đại Minh! Cô lại trêu tôi!”. Dạ Thất tức giận, cầm chiếc đũa gõ lên đầu cô, nhưng không đành lòng dùng lực.
Sau khi nghỉ ngơi trong chốc lát, cô muốn về thăm nhà một chút, phải nói rõ ràng với bác sĩ Chu về chuyện chia tay với Triệu Nghị Thần.
“Ngài Tiểu Thất, tôi về nhà, ngài đi theo là thế nào? Nếu mẹ tôi hỏi tới thì tôi phải nói ngài là ai đây?”. Hạ Hòa vừa vào thang máy thì Dạ Thất đã đuổi theo, cậu muốn đến nhà cô.
Hạ Hòa cố ý làm khó cậu.
“Người phụ nữ chết bầm này quá xui xẻo, tôi sợ cô rời khỏi tôi thì lại xảy ra chuyện gì! Tôi là chủ cho thuê của cô, cô sẽ xảy ra chuyện gì, tôi không thể nói được!”. Dạ Thất kiêu ngạo nói.
“Ban ngày, tôi về nhà, tôi có thể xảy ra chuyện gì?”. Hạ Hòa chỉ cảm thấy buồn cười.
Chó con muốn dính cô, còn không chịu thừa nhận!
“Người xui xẻo thì đến uống nước lạnh cũng bị mắc răng!”. Cái miệng quạ đen của Dạ Thất nói lời ác độc.
Kết quả, bọn họ còn chưa vào sân nhà họ Hạ thì đã nghe thấy tiếng cãi vả kịch liệt bên trong, Dạ Thất nhìn cô, nhún vai, tỏ vẻ “Tôi đã nói rồi mà!”.
Hạ Hòa tức giận đến mức đập mạnh lên cánh tay cậu, mắng: “Miệng quạ đen!”.