Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1420 - Chương 1420:

Chương 1420:

Tiêu Đề: Ai còn dám đến gây rối bạn gái của tôi và mẹ vợ tương lai của tôi thử xem!”

Người đàn ông vóc người cao lớn to con, cao hơn 1m8, đau đến mức giậm chân, đỏ mặt, miệng không ngừng khóc rống.

Người có thể dùng một tay bẻ cong ngón tay của tên to con này thành 90 độ, lại là một chàng trai trẻ tuổi rất gầy, trông chẳng có sức lực gì cả!

Hạ Hóa một lần nữa bị sức mạnh của Dạ Thất làm ngây ngẩn cả người, vừa rồi cậu chỉ động một ngón tay là có thể bẻ gãy xương ngón tay của người đàn ông cường tráng này một cách đơn giản! Cậu là ma quỷ sao?!

Trông rõ là gầy yếu, nhất là lúc ở trước mặt cô, giống như một con chó con vậy!

Lúc này, một người anh họ khác của Triệu Nghị Thần nổi giận đùng đùng bước tới.

“Nhóc con! Cậu xuất hiện từ đâu ra vậy?! Lại dám động tay với anh tôi, không muốn sống ở thành phố J nữa đúng không?!”. Người đàn ông mặt mày dữ tợn, hai tay túm lấy vạt áo của Dạ Thất, hung ác nói.

Dạ Thất cao hơn anh ta, cậu rũ mắt, ánh mắt khinh thường, vẻ mặt lạnh lẽo, môi mỏng nhấp nhẹ, không nói một lời nào.

“Cái thằng nhõi như cậu, ông đây động cái là có thể giết chết cậu đấy!”. Người đàn ông hung ác nói, sau đó còn định nhấc Dạ Thất lên.

Bên kia, mẹ của Hạ Hòa và bác sĩ Chu đã sợ hãi đến mức bước lên trước định khuyên nhủ, sợ Dạ Thất chịu thiệt.

Chẳng qua, người đàn ông có mặt mày dữ tợn dốc hết sức lực toàn thân mà cũng không thể xách Dạ Thất lên nổi!

Dạ Thất nhếch môi cười lạnh, cậu đưa tay trái lên bắt lấy cánh tay phải của người đàn ông, cánh tay phải giữ lấy cánh tay trái của người đàn ông đang túm vạt áo cậu, thân thể khỏe mạnh xoay chuyển, cậu dựa lưng vào lồng ngực của người đàn ông, khom lưng, người đàn ông mặt mày dữ tợn bị cậu vác trên lưng, ngay sau đó, “bịch” một tiếng, anh ta đã bị ném qua vai và ngã xuống sàn nhà!

Nước trà trên bàn cũng phải rung chuyển!

Hạ Hòa ngây người lần nữa.

Chỉ trong chớp mắt, cậu đã quật ngã tên to con mặt mày dữ tợn xuống đất!

Người đàn ông dưới đất bị quật đến hoa mắt chóng mặt, miệng vẫn còn hùng hổ nói: “Thằng nhõi, mày chờ đó cho ông! Lợi hại đúng không, ông đây sẽ tống mày vào cục cảnh sát!”

Dạ Thất nhấc chân lên, chiếc dày quân sự công nghiệp màu đen dẫm lên ngực người đàn ông, nghiền mạnh một cái, người đàn ông chỉ cảm thấy lồng ngực nhất thời như lửa đốt, yết hầu sặc mùi máu tươi, khó chịu muốn ói!

“Anh có bản lĩnh đó sao?”. Dạ Thất rốt cuộc cũng mở miệng, giọng nói lạnh lùng, tràn ngập khinh thường.

Lúc này, mấy người bạn của Triệu Nghị Thần đã vội vàng chạy tới, nhìn thấy hai người anh họ của Triệu Nghị Thần, một người bị gãy ngón tay, người kia thì bị Dạ Thất dẫm dưới chân.

“Dì Trần! Dì, mọi người làm cái gì vậy?! Có biết ngài Tiểu Thất này là ai không?!”. Hàn Húc tinh anh vội vàng bước tới và nói.

Trần Phương đã sớm sợ hãi choáng váng trước hành động của Dạ Thất rồi, bà ta lắc đầu.

“Ông nhỏ này, đừng, đừng đạp! Tôi, tôi không, không dám nữa, tha cho tôi…”. Người đàn ông bị đạp đau đớn nói.

Không cần Hàn Húc báo thân phận của Dạ Thất, anh ta đã cầu xin tha thứ, bởi vì, quá mẹ nó đau quá!

Cảm giác xương ngực sắp bị đạp gãy rồi!

Thằng nóc này, trông rõ là yếu đuối, mà sức lực lớn như vậy, chỉ cần búng ngón tay một cái là có thể khiến bọn họ đau khổ cầu xin tha thứ rồi.

Dạ Thất nghe thấy tiếng cầu xin tha thứ thì mới khinh miệt hừ giễu một tiếng: “Không phải vừa rồi còn nói, muốn tống tôi vào cục cảnh sát à?”

“Không phải, không phải, tôi, cháu không dám!”. Lúc người đàn ông nói chuyện, khóe miệng đã rướm máu.

Dạ Thất thu chân lại, lạnh lùng nói: “Sau này, ai còn dám đến gây rối bạn gái của tôi và mẹ vợ tương lai của tôi thử xem!”

Bác sĩ Chu và Hạ Hòa đồng thời nhìn về phía Dạ Thất ngang ngược.

“Dì Trần! Dì đừng có cảm thấy Hạ Hòa có lỗi với Triệu Nghị Thần nữa, là cậu ta ngoại tình trước, chuyện này chúng con đều biết! Triệu Nghị Thần có kết cục ngày hôm nay là do cậu ta gieo gió gặt bão!”. Hàn Húc nói lời công bằng thay cho Hạ Hòa.

“Còn hai người nữa, ngài Tiểu Thất đây là người nhà họ Lục ở đại viện lục quân đấy! Đừng gây nữa, kẻo không gánh nổi đâu!”. Hàn Húc nhìn hai người đàn ông to con và nói.

Vừa nghe nói là người nhà họ Lục, bọn họ sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, liên tục nói xin lỗi với Dạ Thất.

“Ngài Tiểu Thất, chúng tôi xin lỗi ngài vì chuyện vừa rồi, chúng tôi có mắt như mù, ngài cứ xem mắt chó của chúng tôi bị đui đi! Xin ngài giơ cao đánh khẽ, sau này chúng tôi cũng không dám nữa!”

Dạ Thất cười giễu, thản nhiên nói: “Mấy người xin lỗi nhầm người rồi!”

Hai người đàn ông sửng sốt một chút, sau đó vội vàng xin lỗi bác sĩ Chu và Hạ Hòa, ngay cả mẹ của Triệu Nghị Thần cũng phải qua đây cúi đầu xin lỗi, nhận sai.

Bình Luận (0)
Comment