Tiêu Đề: Hạ Hòa đột nhiên nhảy lên như con thỏ, nhào về phía cậu!
“Đừng uống nữa!”. Hạ Hòa đột nhiên lớn tiếng quát.
Dạ Thất vốn dĩ kiêu ngạo tức giận, bỗng hoảng sợ!
Cậu buông cái ly chân dài xuống, chớp mắt nhìn cô ở đối diện, lúc này cậu mới nhận ra, trên người cô chỉ mặc áo choàng tắm, tóc còn chưa khô hẳn, ướt nhẹp.
“Bên, bên hồ Đại Minh, tôi, tôi lấy máy sấy sấy tóc cho cô nhé!”. Dạ Thất nhìn khuôn mặt lạnh như băng của Hạ Hòa, lắp bắp nói.
Nói xong cậu cũng hạ chân ghế xuống, đi tìm mấy sấy.
Cậu vừa mới đi, Hạ Hòa đã không kìm được mà nở nụ cười.
Chó con rốt cuộc cũng là chó con, nổi giận cũng không hơn mười phút!
Khóe miệng cô nở nụ cười hạnh phúc, cầm lấy chiếc ly chân dài, nhẹ nhàng lắc lư rượu vang trong ly.
Cô hầu như không uống rượu, lần trước uống rượu lại còn do tên khốn đó đặt bẫy, cũng không biết anh ta bỏ cho cô loại thuốc gì, chỉ biết rằng buổi tối hôm đó cô ă Dạ Thất hết lần này đến lần khác, nơi nào đó đau một tuần liền.
Rượu vang đã hết nửa chai, bình đựng rượu trống không, sau khi thưởng thức mùi rượu, cô chậm rãi rót rượu vào cổ họng.
Lúc Dạ Thất cầm máy sấy ra ngoài thì đã thấy Hạ Hòa nằm úp sấp trên quầy bar, đang ngửa đầu uống rượu, rượu trong chai chỉ còn lại chút xíu.
Cái người phụ nữ chết bầm không tim không phổi này!
Trong lòng cậu còn nén giận, nhưng mà, vẫn tìm thấy ổ điện, cắm máy sấy vào.
“Ngài Thất, ngài vẫn tức giận à?”. Người phụ nữ uống rượu xong, đôi môi đỏ tươi dị thường, ánh nước long lanh, ngửa mặt lên, hai gò má đỏ ửng, một tay vỗ lên ngực cậu.
Dạ Thất không nói gì, định mở máy sấy lên.
“Tôi biết cậu tốt với tôi! Tôi biết cậu tốt với tôi mà! Đừng nóng giận nhé!”. Cô nói xong là nằm sấp trong ngực cậu, cánh tay vững vàng ôm lấy eo cậu.
Có những lời này của cô, cậu nào có thể tức giận được nữa?!
“Thật ra, chuyện của đàn anh, không tính là bí mật riêng tư, tôi biết anh ấy đã kết hôn rồi, đã ly hôn rồi!”. Hạ Hòa lại nói: “Vừa rồi cố ý chọc giận cậu thôi!”
!!!
Nghe cô nói vậy, Dạ Thất lại tức giận, một tay giữ bả vai cô, đẩy cô ra khỏi ngực mình, nghiêm mặt: “Đừng lộn xộn! Sấy tóc!”
Giọng điệu của cậu rất bá đạo.
Hạ Hòa đang định nói chuyện thì máy sấy vang lên, phát ra âm thanh rất lớn, gió ấm áp thổi tới, cậu vén mái tóc cô lên, nghiêm túc sấy.
Khát quá…
Hạ Hòa choáng đầu, đầu lưỡi phấn hồng liếm cánh môi, xoay người, lại rót rượu uống.
“Bên hồ Đại Minh! Cô đừng lộn xộn nữa có được không?!”. Dạ Thất tức giận ói, thấy cô rót hết số rượu còn sót lại trong chai, sau đó, vô cùng hào sảng, uống một hơi cạn sạch như uống nước lã.
Cậu tiếp tục sấy tóc giúp cô, đang sấy, đột nhiên Hạ Hòa xoay người, cậu tức giận đến mức lập tức tắt máy sấy đi: “Bên hồ Đại Minh! Cô có thể đàng hoàng lại một chút được không?!”
Vì cô lộn xộn mà áo choàng tắm trượt xuống, một bên vai lồ lộ ra ngoài, mái tóc dài rối rung…
“Tiểu Thất…tôi khát!”. Cô nhìn cậu, mày khẽ nhíu, nói.
“Cô uống say à?!”. Thấy gò má cô càng đỏ hơn, Dạ Thất cau mày nói, không quá nửa chai rượu vang, cô đã say rồi, tửu lượng quá kém!
“Tôi đi rót nước cho cô!”. Cậu nói xong, còn chưa kịp xoay người thì đã bị cô quấn lấy, cô nhìn chằm chằm bờ môi khẽ mím của cậu, chiếc lưỡi hồng phấn còn không ngừng liếm láp cánh môi đỏ hồng của mình.
“Tôi tìm được nước rồi!”. Ánh mắt cô mê ly, hai gò má ửng hồng, cười híp mắt nói.
“Hửm? Ưm…” Cậu còn đang nghi hoặc thì Hạ Hòa đã đột nhiên nhảy lên như con thỏ, nhào vào người cậu, đôi chân quấn lên hông cậu, ôm lấy cổ cậu, ngăn chặn môi cậu!
Dạ Thất bị cô nhào tới như vậy thì hoảng sợ lùi lại, sau lưng đụng phải tủ rượu ở quầy bar!
Bức tường nền của tủ tivi đối diện phản chiếu hình ảnh Hạ Hòa nhào vào người cậu, không ngừng hôn cậu!