Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1429 - Chương 1429:

Chương 1429:

Tiêu Đề: Cái đồ móng heo này cũng biết hẹn cậu ăn cơm đấy!

Cửa phòng vệ sinh, Lục Tiểu Cổn đang túm một đứa nhỏ đầu nấm, da dẻ tái nhợt, mặc áo len màu đen, lùn hơn cậu khoảng một cái đầu, vẻ mặt cậu tức giận!

Cái bớt chữ “Cổn” trên mông là thứ kín đáo nhất trên cơ thể cậu, ngoài người nhà và bè lũ của cậu ra, chưa ai từng thấy qua, bây giờ đột nhiên bị một đứa nhỏ xấu xa thấy được, ông nhỏ Cổn có thể không tức giận được sao?!

Cậu tức giận đến mức muốn giết người diệt khẩu luôn ấy chứ!

“Em thấy trên mông anh, có một chữ “Cổn”…”. Đứa nhỏ đầu nấm còn chưa nói hết câu thì đã bị Lục Tiểu Cổn đấm cho một cái vào bụng rồi!

“Nhóc con! Mày muốn chết sao?! Có tin tao đấm một cái là mày chết không?! Vừa rồi mày không thấy gì cả, biết chưa?”. Lục Tiểu Cổn lớn tiếng nói.

Đứa nhỏ đầu nấm sợ hãi cau mày, có vẻ sắp khóc đến nơi: “Em không thấy cái gì cả, anh đừng đánh em mà!”

Mặc dù nhóc con này sợ, nhưng trong lòng ông nhỏ Cổn vẫn cảm thấy tức giận!

Con mẹ nó quá xấu hổ!

Chờ cậu lớn thêm chút nữa, cậu nhất định phải bắn laser xóa cái bớt này đi!

“Mày dám nói với bất cứ ai, mày chắc chắn phải chết!”. Lục Tiểu Cổn buông vạt áo cậu nhóc ra, hung dữ cảnh cáo.

Đầu nấm vội vàng gật đầu, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

“Mày là con nhà ai?! Biết đây là nời nào không?! Lén lén lút lút!”. Lục Tiểu Cổn khoanh hai tay trước ngực, trừng mắt nhìn đầu nấm, hung hăng hỏi.

Rõ ràng cậu cũng là một đứa nhỏ xấu xa, chỉ cao hơn người ta một cái đầu mà đã ra vẻ người lớn chất vấn trẻ nhỏ rồi.

Đầu nấm cúi thấp đầu, sợ hãi nói: “Em họ Lâm…nơi này là Bộ tư lệnh…”

Lúc Dạ Thất tìm tới thì nhìn thấy cảnh anh trai cậu đang bắt nạt một đứa trẻ đầu nấm, nhưng mà anh cậu từ trước đến nay luôn lạnh lùng xa cách, chỉ cảnh cáo đứa nhỏ kia giữ bí mật rồi đi trước, trông không vui vẻ cho lắm, cậu cũng không dám nói chuyện với anh mình.

Sau bữa cơm trưa, Diệp Kiều gọi ba đứa nhỏ nghịch ngợm vào phòng sách của lão tư lệnh Diệp để họp, bốn mẹ con họ bây giờ rất ít khi gặp nhau.

“Một năm trước, Lục Tiểu Cổn và Lục Tiểu Vũ biểu hiện rất tốt, nhất là Lục Tiểu Vũ, về việc học có tiến bộ vô cùng lớn! Tuy lần thi cuối kỳ này không đạt được điểm tối đa, nhưng mẹ đã rất thỏa mãn rồi! Lục Tiểu Vũ, trong học kỳ mới, con phải không ngừng cố gắng, chăm chỉ, cẩn thận tỉ mỉ một chút, ok?”

Lục Tiểu Vũ ra dấu tay “ok”, hiếm khi ngoan ngoãn.

Lục Tiểu Cổn lại không tập trung, vẻ mặt thằng nhóc không chút cảm xúc, lúc nào cũng có vẻ lạnh lùng. Các phương diện của cậu đều rất ưu tú, ngoài việc thích trốn học đánh nhau ra thì không có gì khiến Diệp Kiều bận tâm cả.

Cậu chính là một phiên bản của Lục đại ma vương.

Cho dù trốn học đánh nhau cũng biết đúng mực.

“Tiểu Thất!”. Diệp Kiều trầm giọng gọi một tiếng, Dạ Thất mới hoàn hồn lại.

Cậu vẫn thất thần suy nghĩ đến chuyện tối hôm qua mình bị Hạ Hòa ăn sống, trong lòng vẫn không được tự nhiên, ban ngày cô không tìm cậu, trong lòng cậu vẫn rất bực bội, không giống lần đầu tiên, tránh cô còn không kịp.

Sau khi kết thúc cuộc họp gia đình, Dạ Thất đến lớp học tiếng Anh quốc tế, cậu là người nối nghiệp của Diệp Kiều, cũng là người nối nghiệp của Dạ Thị, rất nhiều thứ phải học.

Học xong, cậu rầu rĩ không vui ra khỏi trung tâm, điện thoại di động đột nhiên reo lên, cậu tưởng Diệp Kiều, có chút sốt ruột, kết quả là nhìn thấy bốn chữ “Bên hồ Đại Minh”, trái tim nhất thời sôi sục.

“Tiểu Thất, buổi tối tôi mời cậu ăn cơm nhé!? Tôi đang chuẩn bị tan làm!”. Giọng của Hạ Hòa vang lên.

Dạ Thất tưởng mình nghe lầm!

Cái đồ móng heo này cũng biết hẹn cậu ăn cơm đấy!

“Tôi đến cửa bệnh viện đón cô”. Dạ Thất thản nhiên nói.

Sau khi cúp điện thoại, cậu kích động như một chú chó poodle, tung ta tung tăng chạy đến chỗ đậu xe.

Bình Luận (0)
Comment