Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1443 - Chương 1443:

Chương 1443:

Trong phòng khách chỉ còn có mấy chiếc đèn soi bật sáng, nhưng cũng không tính là sáng lắm, cậu cho rằng cô không chú ý tới mình đã về rồi, lập tức mở đèn lớn trong phòng khách lên.

“Tiểu Hạ Tử, tôi về rồi đây! Tôi mua cho em mì lạnh Hàn Quốc mà em thích nhất đây!” Tiểu Thất gia lạnh lùng vô tình, kiêu ngạo độc đoán trong mắt cứu dân mạng, vừa về đến nhà, liền biến thành chàng trai dịu dàng ấm áp.

Cậu cong khoé môi lên thành nụ cười dịu dàng, so với con người tàn nhẫn mới vừa cứu người trên mái nhà kia, hay là người lạnh lùng trên tạp chí, hoàn toàn như hai người khác nhau!

Chỉ là, Hạ Hoà vẫn như không nhìn thấy cậu, không nói lời nào, cũng không quay đầu lại.

Bây giờ đang là mùa hè, mái tóc thẳng dài xõa ra, cô mặc trên người chiếc váy ngủ hai dây tơ lụa màu trắng, bên ngoài còn khoác thêm chiếc sơ mi trắng, hai tay khoanh lại trước ngực.

Cô giận rồi!

Mấy chuyện này Dạ Thất vẫn có thể nhìn ra được.

Cho nên, vậy là cô nhìn thấy được đoạn video trên mạng lúc cậu kéo người vào bên trong kia rồi?

Cậu cầm chiếc hộp đựng trà túi lọc trên bàn trà lên, vừa ngồi xuống sofa, vừa mở hộp ra, cuối cùng Hạ Hoà cũng phản ứng lại, cô cầm lấy ly nước đặt trên bàn trà, rồi đột nhiên đứng dậy, đập cái ly thật mạnh xuống sàn nhà!

Chiếc ly sứ đôi cùng kiểu với cậu theo tiếng động mà vỡ tan tành.

Đây cũng là lần đầu tiên Dạ Thất nhìn thấy Hạ Hoà tức giận đến như vậy!

Cậu sợ tới mức suýt chút là quỳ “Bẹp” xuống đất, cầu xin sự tha thứ!

Đứng dậy khỏi sofa, cậu lập tức bước đi về phía phòng ngủ,

“Dạ Thất! Cậu đứng lại đó cho tôi!” Hạ Hoà hung dữ mà nói.

“Tiểu Hạ Tử, tôi đi lấy bàn phím!” Dạ Thất xoay người lại nhìn cô, cất tiếng nói.

“Cậu lấy bàn phím làm gì?!” Hạ Hoà không biết cậu đứt mất sợi dây thần kinh nào rồi, tức giận mà nói.

“Phạt quỳ đó!” Cậu cất tiếng vô cùng nghiêm túc.

Hạ Hoà: “.............”

Cô cũng bước chân đi về phía phòng ngủ của mình, Dạ Thất vội vàng đuổi theo cô, “Tiểu Hạ Tử, em đừng giận mà, tôi cũng không có sao mà đúng không? Tiểu Thất gia của em, làm sao có thẻ gặp chuyện được?!”

Dạ Thất cánh ngay lúc trước khi cô bước qua cửa, giữa lấy cánh tay cô, xoay người cô lại, đôi tay nắm chắc bả vai cô, dừng lại kịp lúc.

Hai mắt cô đỏ lên, khuôn ngực phập phồng liên tục, trông dáng vẻ như sắp khóc rồi lại phát điên lên!

Hai ba tiếng đồng hồ trôi qua, trong đầu óc cô vẫn còn hiện lên cảnh tượng cậu đứng trên lầu cao, thẩn người mạo hiểm ngửa ra phía sau!

Lúc đó cô mới chỉ xem qua màn hình, cũng đã sợ tới mức run rẩy cả người.

Hơn hai tiếng đồng hồ này, cô vẫn luôn suy nghĩ, nếu như lúc đó cậu thật sự rơi xuống, thật sự chết đi, vậy thì cô phải làm sao đây? Cô không cách nào tưởng tượng được, sau khi cậu mất đi, bản thân mình sẽ biến thành thế nào.

“Dạ Thất! Cậu bị điên rồi hay sao?! Tôi bảo cậu đi khuyên bảo người phụ nữ kia đàng hoàng, nhưng tại sao cậu lại đi mạo hiểm chứ?! Suýt chút cậu đã ngã chết rồi đó cậu biết không?! Nếu như cậu chết rồi, vậy tôi phải làm sao bây giờ?! Cậu có lúc nào suy nghĩ cho tôi hay không?!” Hai tay cô dừng lại giữa không trung, đôi mắt đỏ hoe trừng lên với cậu, lớn tiếng mà chất vấn.

Cô vừa dứt lời, nước mắt cũng lập tức rơi xuống.

giọt nước mắt trong xuống nương theo khoé mắt cô mà tuôn rơi, đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cô khóc, trái tim Dạ Thất chợt thắt lại.

Tiểu hạ Tử nhà cậu, lúc trước bị người bạn trai quen nhau suốt mười mấy năm coi như món quà mà tặng cho người ta cũng chưa từng rơi nước mắt! Rồi suốt mấy năm nay, bất kể cô có áp lực lớn đến mức nào, ở bệnh viện bị người nhà bệnh nhân hiểu lầm, bị bọn gây rối đánh, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt!

Nhưng lần này bởi vì cậu, mà nước mắt tuôn rơi.

“Tiểu Hạ Tử, em ngốc quá, sao mà gia có thể ngã chết được? Gia là đã chắc chắn rồi mới làm như vậy!” Cậu tiến lên, ôm eo cô, mặt dày mà nở nụ cười dỗ dành.

Cậu cũng không phải là người biết nói những lời ngon tiếng ngọt, cũng không phải là người có thể nói những lời dễ nghe dỗ dành cô.

“Toà nhà cao như vậy, cậu dừa vào cái gì mà chắc chắn được?!” Cô lại lớn tiếng mà chất vấn, hai hàng lệ vẫn còn treo trên má, “Rõ ràng là cậu không cần phải mạo hiểm như vậy! Nói hai câu dễ nghe với người phụ nữ si tình đó không phải là được rồi sao?!”

“Bảo tôi nói lời ngon tiếng ngọt với người phụ nữ khác sao? Tôi không làm được! Có là diễn kịch cũng không được!” Cậu thấp giọng mà nói, trông như vô cùng kiên trì với nguyên tắc của mình.

Trên thực tế, người phụ nữ kia trông thế nào, cậu cũng không nhìn thấy rõ.

Chỉ là, trong cuộc họp báo, người phụ nữ kia đã công khai xin lỗi, giúp cho công ty của cậu không phải chịu bất cứ ảnh hưởng gì từ dư luận, nhất định là bây giờ Dạ Xán đang tức chết rồi!

Nhìn thấy dáng vẻ quật cường của cậu trước mắt, cô thật không biết nên khen cậu quá kiêu ngạo, hay là nên mắng cậu bị điên rồi nữa!

“Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với cậu, tôi đi ngủ đây! Đêm nay đừng vào phòng của tôi!” Cô có chút cạn lời mà xoay người lại, đi vào phòng, vung tay đóng cửa thật mạnh.

Không bước chân vào phòng cô là không thể nào.

Trong căn phòng tối đen như mực, Dạ Thất chỉ mặc duy nhất một chiếc quần lót, lén lút bò lên giường Hạ Hoà, sau khi cậu nằm xuống, lập tức đưa tay ôm lấy cô từ phía sau, Hạ Hoà vặn vẹo thân người, nhưng cũng không thể thoát khỏi cậu, cho nên cũng không phí công nữa.

Nhưng mà, được cậu ôm trong lòng như vậy, cô cũng cảm nhận được sự yên tâm đến khó hiểu, làm dịu đi cảm giác con tim treo lên lơ lửng, bất an của trước đó.

Phía sau cổ truyền đến một cảm giác ngứa ngáy khe khẽ, chính là chú chó săn đáng ghét nào đó, đang hôn lên cổ của cô!

“Tiểu Hạ Tử, đừng giận tôi! Tiểu Thất gia ngông cuồng ngầu lòi tài năng của em, cũng không phải là tên ngốc, sao có thể vì một người phụ nữ xa lạ cả tên cũng không biết mà nộp mạng chứ?!” Cậu vùi vào sau cổ cô, vừa mút lấy hơi thở thơm ngọt trên người cô vừa cất tiếng nói.

Hạ Hoà vẫn không thèm để ý đến cậy, cậu dán sát lên người cô, eo và mông cô vểnh ra sau, có ý muốn đẩy cậu ra, nhưng như thế lại chạm vào mồi lửa không nên chạm, làm cho cô sợ hãi tới mức vội vàng nhích lên trước né tránh, Dạ Thất liền nhân cơ hội ép sát lên.

“Tiểu Hạ Tử, tôi sai rồi, phạt tôi bị em ăn, có được không? Mau ăn tôi đi, mạnh mẽ như khi em uống say vậy!”

“Dạ Thất! Còn còn mặt mũi nói như thế sao?!” Hạ Hoà nổi cơn thịnh nộ mà nói, còn phạt cậu bị cô ăn nữa chứ!

Cậu coi cô là con ngốc sao?!

“Tiểu Hạ Hạ, không phải trước kia em thường hay muốn ăn tôi hay sao? Cầu được ăn!” Cậu vẫn tiếp tục mặt dày mà nói.

Hạ Hoà: Đã từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy ai không biết xấu hổ đến mức này!

Thời thế đổi thay, trước kia cậu cứ lo sợ bị cô ăn mất, bây giờ, cậu cầu xin được ăn, cô cũng không ăn!

“Dạ Thất, cậu mà còn nói thêm một lời thừa thãi nào nữa, thì lập tức cút ra khỏi phòng tôi! Nếu không ngày mai tôi dọn đi!” Trong đêm tối, cô nghiêm túc mà nói.

Trong nháy mắt Dạ Thất liền trở nên hèn nhát, không dám nói thêm câu nào nữa.

Lúc trợ lý An Thần bước vào văn phòng tổng giám đốc, tổng giám đốc đại nhân của bọn họ còn đang ngây ngốc với cặp ly sứ trên bàn, mà cũng chính vì cặp lý này, đã làm cho đường đường là trợ lý tổng giám đốc như anh ta phải sứt đầu mẻ trán suốt hai ngày nay.

Đó là một cặp ly màu xanh ngọc khói, trên thân còn có khắc hình lập thể chú mèo con, đại diện bên nhà trai là một chú mèo đen, bên nhà gái là một chú mèo trắng, chỉ hai đặt hai chiếc ly cạnh bên nhau, thì vừa hợp ngay chóp mũi mèo đực mèo cái chạm vào nhau, bày ra dáng vẻ đang hôn nhau.

Nếu như nhìn kỹ lại, thì chiếc ly mèo cái kia đã bị hư rồi, nhưng đã được dán trở lại.

“Lục tổng, chúng tôi đã điều tra toàn bộ ghi chép quà tặng trong siêu thị mà ngài đã ngài đã nói, căn bản là không có ghi chép lại Hạ tiểu thư lấy quà tặng! Sau đó, tôi đã cầm ảnh chụp mang đi hỏi ông chủ cửa hàng đã từng bán chiếc ly đó, chủ quán nói, đúng thật là cửa hàng bọn họ từng bán loại ly này, nhưng là từ hai năm trước, cũng đã bán hết từ lâu rồi!”

Sau khi nghe thấy An Thần nói xong, Dạ Thất cả người toát ra khí chất lạnh lùng như bừng tỉnh, cặp ly này căn bản không phải là quà tặng khi mua hàng trong siêu thị như Hạ Hoà đã nói, mà là do cô mua.

Tiểu Hạ Tử nhà cậu, đúng thật là bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong nhiệt tình mà.

Bình Luận (0)
Comment