Sau khi Khả Khả đã vỗ ngực bảo đảm nhất định làm được, mới đi được mấy bước, cô ấy lại xoay người lại, vô cùng nghiêm túc mà nhìn Dạ Thất.
“Tiểu Thất gia, tình hữu nghị cách mạng của tôi cùng Hạ hạ đã được xây dựng từ khi đi nhà trẻ, tình cảm của chúng tôi còn cứng hơn vàng…..” Nói được một nửa, Khả Khả thật sự thấy chột dạ, Dạ Thất cũng dùng ánh mắt vô cùng ghét bỏ mà nhìn cô ấy.
“Tóm lại! Vì để duy trì tình hữu nghị tốt đẹp thuần khiết giữa tôi và cô ấy, tôi không thể để cô ấy biết được là tối nay tôi đã bán đứng cô ấy!” Khả Khả vô cùng chính trực mà nói.
Dạ Thất: Hehehe!
Cả đời này, lần duy nhất mà Tiểu Hạ Tử không bị mù, chính là yêu cậu!
Nhưng mà, cậu nhớ rõ lúc trước cô cũng không thích cậu! Nếu như không vì sau đó cậu cứu cô, vậy thì bọn họ cũng sẽ không có bất cứ sự giao thoa nào!
Lúc ăn cơm, Khả Khả vẫn luôn thấy chột dạ, trong lòng liền cất tiếng sám hối với Hạ Hoà ngồi ở đối diện: “Hạ Hạ, cậu phải thông cảm cho mình, mình thật sự không muốn cố gắng, dựa vào năng lực của chính mình, vậy thì cả đời này mình cũng không có được một cửa hàng tốt như vậy, mấy người sống ở gần đó đều là địa chủ!”
“Vương Khả Khả! Cậu đang ngây người nghĩ cái gì vậy?!” Hạ Hoà thấy Khả Khả vẫn luôn thất thần, liền thấp giọng mà gọi.
Trước kia ăn cơm với cô, con bé này cũng không nói lời nào, chỉ biết ăn!
“Hạ Hạ, người ta muốn…..”
“Muốn cái gì chứ?! Ấp a ấp úng hoài!”
“Muốn uống rượu mơ xanh trên poster kia! Cậu mời được không?!” Vương Khả Khả thèm thuồng mà nói.
“Sao lại không phải là cậu mời?” Hạ Hoà tức giận mà nói, rõ ràng cô ấy kiếm được nhiều hơn!
Vương Khả Khả vốn là muốn hào phóng mà tự xuất tiền túi, nhưng với bản tính keo kiệt thường ngày của cô, cô ấy muốn tự bỏ tiền ra, thật sự rất dễ làm cho Hạ Hoà phải nghi ngờ!
“Gần đây người ta phải để dành tiền đổi mặt tiền cửa hàng mà……..”
Hạ Hoà ghét bỏ mà trợn mắt với cô ấy một cái, gọi nhân viên phục vụ tới, gọi một bình rượu mơ xanh 15 độ.
Vương Khả Khả rót cho cô một ly, liền bị Hạ Hoà ngăn lại.
“Uống hết ly này đi, rượu này giống như các loại thức uống khác thôi, mới có 15 độ!”
Hạ Hoà đang muốn từ chối, nhưng lại nhớ tới chuyện gì đó, ngược lại cũng không ngăn cản Hạ Hoà nữa.
Cô cầm chén rượu bằng sứ trắng nho nhỏ lên, nhìn thứ rượu trong veo có mùi thơm thoang thoảng của mơ xanh bên trong, đối với lần say rượu loạn tính hơn hai năm trước đó, cô vẫn luôn cảm thấy rất kỳ lạ.
“Khả Khả, nếu sau khi mình uống rượu rồi có bất kỳ phản ứng không đứng đắn nào, cậu lập tức đưa mình về chỗ cậu đó, có biết chưa?!” Cô nghiêm túc mà nói.
“Cậu thì có phản ứng không đứng đắn gì được chứ?” Khả Khả thật sự không hiểu.
Hạ Hoà cũng không nói gì cả, uống thử một ngụm.
Rượu này còn rất hợp khẩu vị cô.
Mười phút sau, cũng không có phản ứng không đứng đắn nào, cô dứt khoát uống thêm hai ly nữa.
Chỉ ba ly, không dám đụng vào nữa.
Sau khi hai người ăn uống no say, bước ra khỏi quán ăn đồ Nhật, chưa đi được mấy bước, Hạ Hoà đã cảm thấy dưới lòng bàn chân có chút lung lay, lập tức nắm lấy Khả Khả, “Mau đưa mình về chỗ cậu!”
“Được được được! Cậu đợi chút, mình gọi xe!” Khả Khả vội vàng nói, lúc này một chiếc xe SUV dừng lại trước mặt các cô.
Khả Khả kéo cửa ghế phó lái ra, lập tức đẩy Hạ Hoà vào, sau đó đóng sầm cửa xe lại!
“Ngồi cho vững!” Dạ Thất ngồi bên ghế lái giúp cô thắt dây an toàn vào!
Hạ Hoà nghe thấy âm thanh quen thuộc, gương mặt vô cùng kinh ngạc!
“Sao lại là cậu chứ?!” Cô kích động mà hỏi, “Vương Khả Khả?!”
Cô quay đầu lại gọi, nhưng Khả Khả không có ở ghế sau!
Dạ Thất đã dẫm lên chân ga!
“Vương Khả Khả! Con bé cậu đâu rồi?! Đây không phải là xe đi về chỗ cậu!”
Đây là cmn xe đi về hướng hang sói đó!!!
Cuối cùng Hạ Hoà cũng có chút ý thức, chỉ là cô vẫn không biết rõ, cô đã bị người chị em thân thiết bán đứng!
“Tiểu Hạ Hạ, ngoan, đừng lộn xộn, mấy ngày rồi chúng ta không ở bên nhau, tôi chỉ muốn ôm em ngủ mà thôi, hà cớ gì em cứ phải tỏ ra vẻ như đang trốn tránh biến thái mà tránh tôi?!” Người đàn ông ngồi trên ghế lái nở nụ cười mà nói, vươn tay qua gãi nhẹ lên gáy cô.
Cậu vừa định thu tay lại, thì đột nhiên bị Hạ Hoà bắt được, đặt lên bên môi cô, “Ưm, mùi hương nam tính này thật dễ ngửi!”
Tiểu Hạ Tử: Ha ha, chỉ là ôm ngủ? Tôi tin cậu mới lạ!
Thất cún con: Tối hôm qua là em động khẩu trước!
Tiểu Hạ Tử:..........