Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1448 - Chương 1448:

Chương 1448:

Trong thư phòng, đang tiến hành một cuộc hội nghị qua video.

Dạ Thất mặc chiếc áo vest màu xanh biển, phối cùng với cà vạt sọc sáng, cậu ngồi trên ghế dựa, gương mặt vô cảm đối diện với camera nói tiếng Anh lưu loát, cậu còn đang mở cuộc họp cùng với ban quản lý cấp cao chi nhánh hải ngoại trên màn hình.

Khắp người cậu mang một phóng thái của tinh anh, khí chất trầm ổn, làm cho ban quản lý cấp cao cách một lớp màn hình, khác biệt về máu tóc màu da, phải liên tục gật đầu.

Đúng lúc này, cửa thư phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra, một bóng dáng màu trắng vọt vào, “Dạ Thất! Tôi thiến cậu!” Một âm thanh cuồng loạn thuộc về Hạ Hoà vang lên!

Bàn tay cô nắm chắc dao phẫu thuật, lao về phía Dạ Thất đang ngồi trên chiếc ghế văn phòng, cả người đằng đằng sát khí!

Dạ Thất nghiêng đầu qua, chỉ nhìn thấy Hạ Hoà mặc chiếc áo sơ mi của cậu, hai chân trần trụi, đôi tay cầm chắc dao phẫu thuật sắc bén mà xông đến chỗ mình, trong lúc nhất thời, cậu cũng quên mất phải tắt camera, thế là cảnh tượng này, vừa hay bị mọi người trên màn hình nhìn thấy, làm bọn họ phải hít một ngụm khí lạnh.

Hạ Hoà còn đang nhắm vào Dạ Thất, nghe thấy âm thanh xa lạ, liền quay sang nhìn lên màn hình.

!!!

Cậu đang họp!

Hạ Hoà vốn vô cùng hùng hồ, sau khi phản ứng lại, lập tức xoay người, lấy tốc độ ánh sáng mà biến mất!

CMN!

Thật mất mặt!

Hạ Hoà thật muốn dùng con dao phẫu thuật trong tay tự mình kết liễu!

Mà trên chiếc ghế dựa, Dạ Thất vốn dĩ nghiêm túc không chút cẩu thả, bây giờ lại cong khoé miệng lên thành một nụ cười cưng chiều, làm cho ban quản lý cấp cao chứng kiến nãy giờ, lại hít thêm một ngụm khí lạnh nữa.

Vị tổng giám đốc chưa bao giờ thể hiện chút cảm xúc gì ra ngoài, làm người ta không đoán được suy nghĩ, vậy mà lại đang nở nụ cười!

Dạ Thất nhận ra được nhân viên vẫn còn đang nhìn, liền thu lại nụ cười, nhàn nhạt mà nói: “Thật xin lỗi, nội dung của cuộc họp hôm nay chỉ có như vậy thôi, tan họp.”

Vừa dứt lời lập tức đóng máy tính lại.

Cậu mới vừa bước ra khỏi thư phòng, lập tức nhìn thấy Tiểu Hạ Tử đang đứng trong phòng khách, cả người tức giận, thật sự chỉ muốn đem cậu đi thiến.

Hạ Hoà oán giận mà trừng mắt, nhìn thấy Dạ Thất mặc chiếc áo sơ mi tối màu, còn thắt cà vạt, thoạt nhìn trông như thuộc hệ cấm dục, nhưng trên thực tế chỉ cần nhìn thấy cô là động dục, cô càng nắm chặt dao phẫu thuật hơn.

Rất đơn giản, rạch da ra, lấy trứng đi, sau này cậu coi như xong đời!

Dạ Thất dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn cô, khoé môi mang theo nụ cười, càng ngày càng bước đến gần cô, “Tiểu Hạ Tử, em quên rồi sao, tối hôm qua là em động khẩu trước! Tối hôm qua em uống say, rồi lại đi ăn tôi!”

Hạ Hoà: “...........”

Dạ Thất nhún vai, tỏ ra vẻ vô cùng vô tội mà nhìn cô.

“Dạ Thất! Vậy tôi hỏi cậu, tại sao tôi lại lên xe của cậu?! Có phải cậu đã thông đồng với Khả Khả rồi hay không?!” Hạ Hoà tức giận mà nói.

“Tiểu Hạ Tử! Tôi là loại người vì để ăn em, mà không từ thủ đoạn đến như vậy hay sao?!” Dạ Thất nhíu mày, không vui mà hỏi lại, dáng vẻ như đang tức giận, “Tôi là nhìn thấy em không ổn lắm, nên mới lái xe đi đến. Tử Hạ Tử, nếu như tối hôm qua là người đàn ông khác, vậy thì bây giờ chắc em không có thời gian để khóc đâu!”

Hạ Hoà bị lời phản bác của cậu làm cho nhất thời cứng họng.

Dạ Thất đến gần cô, tháo cà vạt xuống, Hạ Hoà lập tức sợ hãi đến mức lùi về sau, “Dạ Thất! Cậu là cái đồ cầm thú! Cậu còn muốn làm gì nữa?! Có tin tôi sẽ thiến cậu thật hay không?! Chỉ là chuyện đưa tay lên hạ dao xuống mà thôi!”

Cô cho rằng, tên cầm thú cậu vẫn còn muốn ăn cô.

Dạ Thất nở nụ cười khổ, dáng vẻ trông vô cùng tủi thân, sau khi kéo cà vạt xuống, cậu nhanh chóng cởi áo sơ mi ra, xoay người lại, đưa lưng về phía cô.

Phía sau tấm lưng hiện rõ từng đường cơ bắp kia của cậu, mấy vết cào đó, đúng thật là như đồng ruộng chằng chịt.

Tất cả đó đều là kiệt tác trong khi cô đang trong cơn mãnh liệt lưu lại!

“Tôi là cầm thú, cậu thì em cũng là sói cái!” Dạ Thấy xoay người về sau, nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của cô, liền oán giận mà nói.

Hạ Hoà mới vừa rồi còn tràn đầy suy nghĩ muốn thiến cậu, lúc này cũng bắt đầu cảm thấy đuối lý, chỉ biết hậm hực mà nói: “Đáng đời!”

Cô trở về phòng ngủ chính, muốn lấy điện thoại quay về phòng của mình, kết quả vì quá mệt mỏi, vừa nhìn thấy giường lớn liền đổ người xuống.

Tối hôm qua, đúng là ngàn vạn lần cô cũng không nên uống mấy ly rượu mơ xanh kia!

Cô như xác chết mà nằm trên giường, hai chân cũng không khép lại được.

Cô cầm điện thoại lên, theo như thường ngày mà đăng nhập vào Renren Network, lướt vài trang, cô đột nhiên nhìn thấy có bài đăng liên quan đến Khả Khả, nhưng không phải do Khả Khả đăng, là do bạn học đại học của cô Diêu Tĩnh chụp lại bài đang của Khả Khả.

Ở thời đại này vẫn chưa có vòng bạn bè, hơn nữa vòng Renren cũng chưa hạ nhiệt.

“Cũng là học y với nhau, sau khi bạn học Vương Khả Khả chuyển ngành làm thú y, với thời gian ban năm ngắn ngủi, đã có thể mở cửa hàng thú cưng trên dãy cửa hàng hoàng kim trong vòng đường vành đai số hai! Mà tôi, thì chỉ có thể khổ sở mà ăn mì gói!”

Kèm theo đó là bức hình Vương Khả Khả đứng trước một cửa hàng hoàng kim, pose dáng chụp ảnh!

Ủa?

Bài đăng này của Khả Khả, sao cô là bạn thân của cô ấy, mà lại không lướt thấy được?!

Chẳng lẽ là cô bị xoá rồi?

Cô vào trang chủ của Vương Khả Khả cũng không thấy bài đăng đó.

“Yêu Tinh à, cậu có đang ngồi trước máy tính không? Phiền cậu xem thử giúp mình, bà đăng mưới nhất của Vương Khả Khả là gì có được không? Hình như điện thoại mình bị lỗi, không thấy được bài đăng của cậu ấy!” Hạ Hoà có chút nghi ngờ mà gọi điện qua cho Diêu Tĩnh.

Bởi vì cô vẫn luôn sầu não, Vương Khả Khả biết rõ đó là xe của Dạ Thất, lại còn đẩy cô lên, mà mình thì lại không bước lên!

“Hạ Hạ! Không phải chứ, mọi người trong lớp chúng ta đang nháo nhào cả lên kìa, mọi người đều hối hận, sao lúc đó lại không chịu bỏ ý khoa theo thú y! Mọi người còn đang để lại bình luận cho Vương Khả Khả kìa, mình cap màn hình qua cho cậu xem!” Diêu Tĩnh trong điện thoại vô cùng kích động mà nói.

Chỉ trong chốc lát, Hạ Hoà liền nhận được ảnh cap màn hình trên QQ, cô như bừng tỉnh mà hiểu ra, hoá ra cô nhóc Vương Khả Khả lúc đăng bài này, đã loại cô ra khỏi phần người xem!

Cửa hàng hoàng kim trong vòng đường vành đai số hai! Còn là hai lầu!

!!!

Sao vừa rồi cô không nghĩ ra được cửa hàng đó của Vương Khả Khả là từ đâu ra!

Bây giờ, thì cô đã hiểu rồi!

Vương Khả Khả đáng chết này!

Cái gì mà tình hữu nghị cách mạng được thành lập tức lúc đi nhà trẻ, cái gì mà tình chị em bền vững hơn vàng, cmn đều là chị em cây khế!

“Khả Khả, tối hôm qua cậu đi đâu? Không xảy ra chuyện gì đó chứ?” Sau khi điện thoại được kết nối, Hạ Hoà liền giả vờ quan tâm, hỏi thăm “Chị em tốt” của cô!

Nghe thấy giọng nói của Hạ Hoà, trong lòng Vương Khả Khả bỗng nhiên cảm thấy áy náy, Hạ Hoà đối xử với cô ấy tốt như vậy, mà cô ấy lại bán đứng cô!

Hu hu hu…….

Nhưng mà, người đó là bạn trai của cô mà!

Cái này không phải gọi là vẹn cả đôi đường hay sao?! Cô ấy có gì mà phải áy náy!

Trong giây lát Vương Khả Khả đã hồi phục lại lương tâm của mình!

“Hạ Hạ! Tối hôm qua mình cũng uống say rồi, sau khi mình đỡ cậu lên xe, mình lại tự nhiên thấy chóng mặt rồi lên xe phía sau, cũng may là tài xế cũng không phải là người xấu, cũng đừng lo cho mình nha!”

“Vậy là tốt rồi! Khả Khả à, cửa hàng mà cậu mới thuê đó, lớn lắm nha, mấy hôm trước còn than vãn với mình không có tiền đổi mặt bằng, mới qua một đêm thôi mò, đào được mỏ vàng rồi sao?” Cô cười tủm tỉm mà hỏi.

Vương Khả Khả: Còn không phải là nhờ phúc của cậu hay sao!

“Đúng vậy, rất lớn đó, ủa không đúng, Hạ Hạ, sao cậu lại biết được?!” Vương Khả Khả kích động mà hỏi.

Vốn là cô ấy đã tìm được một câu trả lời vô cùng hoàn hảo, để trả lời Hạ Hoà, ai ngờ, cô lại biết được nhanh đến như vậy, rõ ràng là cô ấy đã chặn cô rồi mà!

“Cậu cho rằng cậu đăng bài sau đó chặn mình, thì mình sẽ không biết hay sao?! Vương Khả Khả! Từ nay về sau, cậu đi đường cậu, mình đi đường mình, tình chị em cây khế còn sót lại giữa chúng ta cũng coi như kết thúc luôn rồi! Xong rồi!” Hạ Hoà khí phách mà nói.

Dứt lời rồi nhanh chóng gác máy, sau đó block luôn Vương Khả Khả!

Mới vừa vứt điện thoại qua một bên, bên tai cô liền vang lên câu nói của Tiểu Dạ Thất nói với cô ngoài phòng khách: “Tiểu Hạ Tử! Tôi là loại người vì để ăn em, mà không từ thủ đoạn đến như vậy hay sao?!”

Hạ Hoà: Ha ha ha!

Vì để ăn cô, cậu đúng thật là không từ thủ đoạn!

Bình Luận (0)
Comment