Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1451 - Chương 1451:

Chương 1451:

Tiêu Đề: Sốc trước sự mưu mô, đen tối của bạn gái

Vẫn còn thắc mắc?

Cô thực sự cố ý đấy!

Dạ Thất tức giận nhìn Hạ Hòa với vẻ mặt rất đắc ý, đang vui mừng nhảy cẫng trên ghế sô pha, đôi tay nâng niu tờ giấy Tuyên Thành như nâng niu thánh chỉ, cậu chỉ muốn vật cô xuống đất để XXOO.

Sắc mặt cậu tối sầm, bước đến.

Hạ Hòa thấy khuôn mặt Dạ Thất tối sầm lại, lạnh lùng bước đến gần mình, cô liền giơ tờ giấy Tuyên Thành trong tay lên giống như đang giơ kim bài miễn tử, “Dạ Thất! Anh định làm gì?! Trên này từng câu từng chữ đều do anh vừa viết xong, mực còn chưa khô đấy!”

Bước chân Dạ Thất dừng lại, không bước về phía trước nữa, chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, môi mím lại, hai tay nắm chặt.

“Chữ viết của Dạ Thất chúng ta thật sự rất đẹp và còn biết rất nhiều chữ Phồn thể nữa.” Có “kim bài miễn tử” này trong tay, cô không sợ cậu sẽ làm gì mình nữa, Hạ Hòa cẩn thận đọc từng chữ trên tờ giấy rồi khoe khoang.

Cô có luyện thư pháp cả đời cũng không thể viết chữ đẹp như cậu!

Trước kia cô từng tò mò hỏi cậu, Dạ Thất nói, mỗi ngày Diệp Kiều đều bắt cậu luyện thư pháp và cô tin lời cậu nói.

Sau đó, cô ngồi xuống ghế sô pha, cầm laptop đặt trên bàn trà lên và lập tức bắt đầu mua đồ trên mạng. Dạ Thất trơ mắt nhìn cô đặt mua khung tranh cho tờ giấy kia!

Cậu tức giận nghiến răng.

“Chỉ còn b*tch Vương Khả Khả kia!” Sau khi trừng phạt Dạ Thất xong, Hạ Hòa cắn răng nói. Cô ngước mắt nhìn cậu đang đứng ở đó, vẫn không nói lời nào. Nghĩ đến chuyện cậu và Vương Khả Khả thông đồng với nhau bày mưu tính kế cô, cô càng tức giận!

“Chuyện này quá lợi mà!” Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Vương Khả Khả đứng trước cửa hàng chụp hình, cô gái vô tâm này, nghĩ rằng chặn cô lại thì cô sẽ không biết sao?!

“Còn anh nữa! Phá gia chi tử! Vì ăn em một lần mà anh tốn biết bao nhiêu tiền?! Anh như vậy, chị Kiều có biết không?!” Hạ Hòa tức giận nói. Cô đã gặp Diệp Kiều vài lần, theo thói quen nên gọi cô là chị Kiều.

Thực tế, Diệp Kiều không lớn hơn cô và Dạ Thất bao nhiêu.

“Có thể ăn em một đêm, tiêu hết một trăm triệu cũng xứng đáng!” Dạ Thất lạnh lùng, trầm giọng nói. Lời nói của cậu có thể khiến người khác tức chết.

“Em muốn anh rút lại lời hứa với Vương Khả Khả?” Cậu hỏi tiếp.

Hạ Hòa ngồi trên sô pha, “Thất gia của chúng ta là một ông chủ lớn, nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói ra như bát nước đổ đi, sao có thể thu lại được chứ! Em sẽ không để anh vì em mà làm hỏng hình tượng của mình đâu! Nhưng mà, cũng không thể để Vương Khả Khả được lợi như thế!”

Nói xong, cô ném một hạt đậu phộng vào miệng, nhai ngấu nghiến.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Dạ Thất bước đến mở cửa, chỉ thấy Vương Khả Khả cầm một giỏ trái cây rất lớn đi vào, giống như đi thăm người bệnh.

Nhìn Vương Khả Khả với mái tóc ngắn, mặc váy yếm hai dây và dáng vẻ sắp khóc, Hạ Hòa mặc sơ mi trắng, buộc tóc đuôi ngựa và quần linen cotton rộng lao đến trước mặt Vương Khả Khả. Vương Khả Khả sợ hãi, vội trốn sau lưng Dạ Thất, Dạ Thất nhanh chóng né tránh.

“Vương Khả Khả! Cô vẫn còn mặt mũi đến tìm tôi sao?!” Hạ Hòa hung dữ nói.

“Hạ Hạ, người ta không muốn mất đi một người chị em tốt như cậu nên đã bỏ rất nhiều tiền mua một rổ trái cây này, tất cả đều là hàng nhập khẩu đấy!” Vương Khả Khả bày ra dáng vẻ sắp khóc, nói.

Hạ Hòa liếc nhìn trái cây trong giỏ, táo, nho và lê! Nhập khẩu cái khỉ gì, tất cả đều là loại rẻ tiền, còn không bằng tiệm tạp hóa nhỏ trước cửa bệnh viện của họ!

Vì vậy, cô không cần gì phải nương tay trước loại tình chị em plastic* này.

[*Tình cảm chị em: là cụm từ phổ biến trên mạng xã hội, hình dung tình cảm khuê mật giống như bông hoa làm từ nhựa dẻo vĩnh viễn không héo tàn, bên trong lại lục đục nội bộ, nhìn thì thân mật nhưng sau lưng âm thầm trở mặt nói xấu nhau]

“Vương Khả Khả, muốn tôi tha thứ cho cô cũng không phải là không thể, chỉ xem cô có đủ thành thật hay không thôi!” Hạ Hòa khoanh tay, cằm khẽ hất lên, cao giọng nói.

Vương Khả Khả lập tức bày ra dáng vẻ như một hầu gái rẻ tiền, cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn và nhắm ngay ngực mình: “Hạ Hạ, có cần tớ móc tim của mình ra cho cậu xem không?”

Hạ Hòa trưng ra vẻ mặt “Cô bớt giở trò”, Vương Khả Khả lập tức mở giấy gói bên ngoài giỏ trái cây và chọn một quả táo trông ngon lành rồi gọt vỏ, đưa cho Hạ Hòa.

Một lúc sau, Hạ Hòa ngồi trên ghế, gặm quả táo mà hầu gái rẻ tiền Vương Khả Khả đưa cho cô. Còn Vương Khả Khả đứng trước mặt cô, dáng vẻ nghe theo mọi lời của cô.

Tiểu Thất gia ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, đọc báo một cách rất bình tĩnh.

“Vương Khả Khả, nếu cô thực sự có thành ý thì đưa tôi cổ phần trong bệnh viện thú cưng mới của cô! Tôi muốn 50% cổ phần! Đương nhiên, tôi sẽ không đầu tư một xu!” Hạ Hòa nghiêm túc lên tiếng.

Cô vừa mở lời, Vương Khả Khả liền kinh ngạc, ngay cả Tiểu Thất gia lạnh lùng, bình tĩnh cũng bị sốc trước sự mưu mô và đen tối của cô bạn gái này!

Tiểu Hạ Tử nhà cậu nên đổi nghề, kinh doanh cùng cậu mới đúng!

Tiểu Thất đặt tờ báo xuống, đi vào phòng làm việc.

“Dựa, dựa… dựa vào cái gì chứ?!” Vương Khả Khả rặn nửa ngày với nói được câu này.

“Dựa vào chuyện cô vì tiền mà bán đứng tình chị em 20 năm của chúng ta! Cô không biết xấu hổ, còn dám chất vấn tôi?! Vương Khả Khả, nếu cô không đồng ý thì kiếp này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!” Hạ Hòa đứng lên, ngắm chuẩn xác, ném quả táo ăn được một nửa và có lỗ bị sâu đục vào thùng rác!

Vương Khả Khả nhìn Hạ Hòa, trong đầu đang đấu tranh dữ dội, cô ta vất vả lắm mới chiếm được lợi thế lớn như vậy, dựa vào cái gì mà phải chia một nửa cổ phần cho cô? ‘Vương Khả Khả, mày là đồ khốn! Mày được lợi như thế nào? Không phải vì bán đứng Hạ Hòa sao?!’

“20%!” Cuối cùng, Vương Khả Khả cũng lên tiếng, hai mắt nhắm chặt, lớn giọng nói.

Chỉ 20% cũng cảm thấy tim đang rỉ máu đấy?!

“50%!” Hạ Hòa lạnh lùng nói.

Vương Khả Khả cảm giác bản thân sắp chết vì lên cơn đau tim!

Cô ta mở mắt, phẫn nộ nhìn Hạ Hòa đang khoanh tay trước ngực, “Hạ Hòa! Cậu có thể đừng tàn nhẫn đến như vậy không?! Tớ cũng không bán cậu cho người xấu mà, đó là Tiểu Thất gia cuồng duệ huyễn khốc điếu tạc thiên* đấy!”

[*Cuồng duệ huyễn khốc điếu tạc thiên: ngôn ngữ mạng, chỉ một người rất giỏi về phương diện nào đó, rất lợi hại, thiên phú hơn người]

Hạ Hòa phớt lờ cô ta, chỉ tay về phía cửa.

“Được, được rồi! Cậu lợi hại nhất, được chưa?! Tớ đồng ý với cậu là được phải không?!” Vương Khả Khả vừa khóc vừa nói.

Lúc này, Dạ Thất từ phòng làm việc bước ra, trong tay cầm một bản hợp đồng gồm ba tờ cậu vừa in ra, vẫn còn nóng.

“Hạ Hạ, anh đã giúp em soạn một bản hợp đồng. Ngoại trừ 50% cổ phần em sở hữu từ cửa hàng thú cưng, ngoài ra, cửa hàng thú cưng sẽ có nhân viên kế toán bên thứ ba chịu trách nhiệm thu chi mỗi ngày.”

Dạ Thất vừa dứt lời, Vương Khả Khả suýt chút lên đường vì đột ngột phát bệnh tim!

Tiểu Thất gia đang phòng hờ cô ta làm giả giấy tờ để gài bẫy Tiểu Hạ Tử! Người bạn trai này sao có thể chu đáo đến như vậy?!

Một màn phu xướng phụ tùy này thực sự ngược cô ta mà!

“Hạ Hạ! Cậu có một người bạn trai cực phẩm như vậy, tại sao không thể rủ lòng thương cô bạn thân này chứ?! Tớ có ít lông cừu này, cậu có thể…”

“Ký tên!” Hạ Hòa lạnh lùng cắt ngang lời nói của cô ta.

“Hừ!” Vương Khả Khả vừa rồi còn bày ra dáng vẻ khóc lóc, than trời than đất, hừ lạnh một tiếng, nhận lấy hợp đồng rồi bước đến bàn ăn, cam chịu số phận, ký tên!

“Sau khi cửa hàng thú cưng chính thức khai trương sẽ có hợp đồng chính thức.” Dạ Thất nhàn nhạt nói.

Khi Vương Khả Khả rời đi, tức giận mang theo cả giỏ trái cây kia!

Cánh cửa vừa đóng lại, Hạ Hòa xoay người, vòng hai tay qua cổ chàng trai mặt không cảm xúc Dạ Thất, “Vừa rồi biểu hiện không tệ, cho anh 99 điểm! Thêm 1 điểm nữa sợ anh kiêu ngạo!”

“Không thưởng một nụ hôn sao?” Dạ Thất nhìn đôi môi mọng nước của cô dưới ánh đèn, mỉm cười nói.

Hạ Hòa nhấc chân, giẫm lên bàn chân cậu, “Đừng hòng! Mau xuống tiệm thuốc dưới lầu mua cho em tuýp thuốc Erythromycin!”

Hôn một cái, sau đó đến lên giường sao? Cậu mơ cũng thật đẹp!

“Em cảm thấy không thoải mái ở đâu?” Vừa nghe thấy cô muốn mua thuốc, Dạ Thất liền khẩn trương hỏi.

Hạ Hòa: “Chỗ nào em cũng cảm thấy khó chịu! Đặc biệt là chỗ đó!”

“Ở đâu?” Dạ Thất ngẩn người.

“Chỗ đó!” Hạ Hòa tức giận nói, “Anh mau đi mua đi! Em đi pha nước ấm để tắm, ngày mai còn có ca phẫu thuật nữa!”

Tiểu Thất gia vẫn ngây ngốc hỏi: “Rốt cuộc là chỗ nào?”

Cậu thay giày và đi ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment