Thập Niên 90 Trọng Sinh Trêu Ghẹo Nam Thần ( Dịch Full)

Chương 1470 - Chương 1470:

Chương 1470:

Tiêu Đề: Đời thứ ba cưng chiều vợ vô điều kiện

Hai mẹ con ầm ĩ như vậy cũng chứng tỏ sức nặng của Hạ Hòa trong lòng hai mẹ con họ!

Dạ Thất là đời thứ ba cưng chiều vợ vô điều kiện* của nhà họ Lục, vậy tại sao Diệp Kiều không phải người vợ đời thứ hai được cưng chiều?!

[*Bản gốc là 护妻狂魔: hộ thê cuồng ma, nghĩa là cưng chiều vợ vô điều kiện]

Hạ Hòa đứng bên cạnh cảm thấy ấm áp biết bao!

Lúc trước, khi chân Dạ Thất bị thương, phải nằm viện, cô hiểu cậu nghe lời mẹ đến mức nào, khi đó cô còn nghĩ sau này cô gái nào gả cho Dạ Thất thì sẽ đau khổ nhiều lắm, cậu chính là con trai cưng của mẹ!

Ai có thể ngờ rằng đến một ngày cô lại đem lòng yêu cậu.

Lúc trước cậu là chàng trai không lớn luôn thích chống đối cô, bây giờ, cậu yêu thương, đặt cô trong trái tim cậu.

Nghe Diệp Kiều nói như vậy, sắc mặt Dạ Thất mới tốt hơn, “Không có mắt nhìn nên đến giờ chú ấy vẫn độc thân!”

Đã định độc thân cả đời!

“Còn không phải sao?” Diệp Kiều tiếp lời, “Nhưng mà nó cũng chỉ tiện miệng nói vậy, tình cảm giữa nó và Amy cũng không sâu đậm như vậy, gọi một cuộc điện thoại lấy lệ giúp cô ta một chút mà thôi.”

Smart Tiện Tiện chỉ là nhân cơ hội này nói chuyện với Diệp Kiều thôi, bình thường không có cơ hội, cho dù bị Diệp Kiều mắng thì trong lòng anh ta cũng thấy vui.

“Tiểu Hạ, chuyện này đều do ngay từ đầu Tiểu Thất đã làm sai, nó không nên để nữ minh tinh kia cọ nhiệt với nó. Nếu em cảm thấy tức giận có thể đánh nó hay mắng nó đều được, chứ đừng để trong lòng đấy!” Diệp Kiều nhìn Hạ Hòa, nghiêm túc nói.

Cô không phải là mẹ chồng thiên vị con trai mình!

Đôi khi Diệp Kiều nghĩ bản thân mới 34 tuổi đã trở thành mẹ chồng liền cảm thấy rất kỳ diệu!

Hạ Hòa cười nói, “Chị Kiều, em không giận anh ấy, Tiểu Thất đối xử với em vô cùng tốt!”

“Mẹ, đúng vậy, tụi con vẫn ổn!” Dạ Thất vòng tay qua eo Hạ Hòa, đắc ý nói.

“Chậc chậc, bây giờ đến lượt vợ chồng son hai đứa rắc cẩu lương trước mặt mẹ rồi!” Diệp Kiều bĩu môi nói, ghét bỏ nhìn Dạ Thất!

Đường Thiếu Đinh đi về phía này, nhìn Dạ Thất đánh giá một lượt rồi nói: “Tiểu Thất, cháu quên chuyện lúc trước ai đó hèn nhát trốn ở nước T không dám trở về rồi sao?!”

Dạ Thất liền nghe thấy âm thanh “Bốp bốp bốp” vang lên bên tai!

Biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú hơi cứng lại.

“Tại sao lại trốn ở nước T không dám trở về?” Hạ Hòa mông lung hỏi.

“Anh, lúc đó anh… anh vẫn chưa thành niên!” Dạ Thất lắp bắp trả lời. Cậu vừa nói vậy, Hạ Hòa liền hiểu rõ.

Đang nói đến chuyện kia!

Trong đầu cậu tràn ngập dáng vẻ hèn nhát sau lần đầu tiên bị cô ăn sạch!

Lúc này, cửa phòng mở ra, người phục vụ dẫn một đôi trai xinh gái đẹp đi vào, Lục Tiểu Vũ nhìn thấy “Thần Tài” của mình đã đến liền vội vàng chạy tới, nhưng khi nhìn thấy cô gái xinh đẹp bên cạnh Thần Tài, cô bé sợ đến mức chạy nhanh về chỗ.

Người có thể khiến Lục Tiểu Vũ sợ đến mức như nhìn thấy quỷ chỉ có vợ của Lục Bắc Trì, Ninh Giai âm.

Cô là một nữ diễn viên, vai phụ ngàn năm, chuyên diễn vai nữ thứ độc ác, cô cũng nhận được không ít phần thưởng, hay gây rối, ít người hâm mộ và có vô số anti-fan.

Sở dĩ Lục Tiểu Vũ sợ cô ấy là vì lúc trước cô ấy từng đóng vai nữ phụ mắc chứng tâm thần phân liệt, nhân cách chính là Bạch Liên Hoa và nhân cách thứ hai là một tên sát nhân biến thái.

Dáng vẻ khi cô ấy đóng vai Bạch Liên Hoa cũng giống như bây giờ, miệng luôn mỉm cười, mái tóc gợn sóng rẽ ngôi giữa, mặc váy dài thướt tha giống như một nữ thần, đừng nói chi là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng thấy thích. Nhưng khi tưởng tượng đến cảnh cô ấy giết người, Lục Tiểu Vũ liền vô cùng sợ hãi.

“ Giai âm, kỹ năng diễn xuất của em thật sự càng ngày càng tốt! Nét diễn thâm sâu! Nhìn xem, tiểu bá vương Lục Tiểu Vũ này bị em dọa sợ đến mức nào!” Diệp Kiều bước đến, cười nói.

“Đúng vậy! Thím, sau này thím có thể đóng vai Mary Sue không?!” Lục Tiểu Vũ tiến lên, uất ức nói.

“Không được! Vai diễn Mary Sue có quá nhiều cảnh hôn!” Lục Bắc Trì bá đạo nói.

Ninh Giai âm mỉm cười, cúi người, xoa đầu Lục Tiểu Vũ và nói: “Lục Tiểu Vũ, vai diễn nữ chính tốt nhất của thím đã bị chú của cháu làm chậm trễ! Muốn trách thì cháu trách anh ấy, là anh ấy không cho thím diễn!”

Họ kết hôn vào một năm trước, vẫn đang ẩn hôn, chỉ có bạn bè và người thân mới biết.

Cậu chủ nhỏ nhà họ Lục vẫn luôn bị mọi người trêu chọc là “Độc thân cả đời”, khoảnh khắc anh ném hai cuốn sổ đỏ xuống trước mặt mọi người liền vô cùng đắc ý!

Một lúc sau, Hoa Nhụy cũng dẫn Tiểu Mộc Đầu đến, mọi người vô cùng náo nhiệt, ngồi xuống.

“Lục Tiểu Vũ, anh con và Tiểu Bạch Thái đâu?” Diệp Kiều phát hiện hai đứa nhóc kia không có ở đây liền lớn tiếng hỏi.

“Chiều nay Tiểu Bạch Thái đến quân đội rồi, Lục Tiểu Cổn cũng đi theo tìm cha con!” Lục Tiểu Vũ nghĩ đến những lời kỳ lạ mà chiều nay Tiểu Bạch Thái đã nói, cảm thấy không thể hiểu được.

Chiều nay, Tiểu Bạch Thái nghiêm túc đeo một chiếc nhẫn còn dày hơn ngón tay mình vào ngón tay của cô bé và nói: “Tiểu Vũ, chờ đến khi tớ đủ tuổi sẽ cưới cậu! Nhẫn này, cậu cứ giữ trước, tớ phải tốn tiền mừng tuổi đã dành dụm rất nhiều năm mới mua được đấy.”

Lục Tiểu Vũ: “Không phải tiền mừng của của cậu đều bị tớ lừa để mua đồ ăn ngon rồi sao?”

Tiểu Bạch Thái: “……” Cậu có thể chú tâm vào trọng điểm không?!

“Tiểu Bạch Thái, không ngờ lúc trước cậu đều nói dối tớ?!” Lục Tiểu Vũ hung dữ nói.

Tiểu Bạch Thái bất lực, đành phải hỏi lại cô bé: “Vậy cậu nhớ ký lời tớ nói chưa?”

Lúc này Lục Tiểu Vũ mới hiểu ra trọng điểm, vẻ mặt mông lung: “Tiểu Bạch Thái! Cậu là anh em tốt của tớ, sao tớ có thể gả cho cậu được?!”

Sau đó, không có sau đó nữa.

Tiểu Bạch Thái chán nản bỏ đi, cũng không mang nhẫn đi.

Diệp Kiều nghe nói Lão Thái sắp chuyển công tác đến tỉnh Y, Lãnh Dao cũng qua đó, họ đang do dự không biết có nên đưa Tiểu Bạch Thái đến tỉnh Y hay không, nếu chuyển đến đó, Tiểu Bạch Thái không thể chơi cùng Tiểu Cổn và Tiểu Vũ nữa, nếu không chuyển đến đó, con cái không ở bên cạnh cha mẹ cũng sẽ không tốt cho sự trưởng thành của cậu bé.

Kiến nghị của cô là vế sau.

Bữa tối này, nhóc tham ăn Lục Tiểu Vũ ăn một bụng buồn bực.

Sau bữa cơm, mọi người đứng trước cửa khách sạn và từng gia đình lên xen ra về.

“Tiểu Hạ Hạ, em không tức giận, đúng không?” Trên chiếc RV, Dạ Thất cả người đầy mùi rượu vừa ngồi xuống ghế liền dịch về phía Hạ Hòa và hỏi.

Hạ Hòa nở nụ cười nhưng trong lòng không cười, cô nhẹ nhàng đẩy cậu ra: “Không phải nói rồi sao? Không có giận.”

“Có! Em đang giận anh! Tối nay em cũng không hề cấm anh uống rượu.” Dạ Thất say khướt nói. Tiểu Thất gia cao lãnh trong mắt người ngoài, lúc này giống như chú mèo cọ cọ vào cổ Hạ Hòa.

Vốn dĩ thời tiết khô nóng, điều hòa trong xe RV vẫn chưa hoàn toàn tỏa hơi mát, mùi rượu hơi say, cô bị cậu cọ đến mức nóng ran.

“Em thật sự không giận! Anh tránh ra một chút, nóng chết mất!” Cô đẩy đầu tóc bù xù của cậu ra, trầm giọng nói.

“Nếu em không giận, vậy bây giờ cho anh đi. Về đến nhà anh còn phải lên máy bay để bay đến tỉnh H.” Cậu vừa nói vừa cọ vào cổ cô giống như một kẻ vô liêm sỉ!

“Tiểu Thất gia, cộng đồng mạng có biết anh lưu manh như vậy không?” Hạ Hòa tức giận nói, cô thật sự muốn chụp dáng vẻ vô liêm sỉ này của Dạ Thất và tung lên mạng để những người khen cậu lạnh lùng và cao lãnh nhìn thấy dáng vẻ chân thực của cậu!

“Vẫn đang ở trên xe đó?!” Hạ Hòa chọc chọc vào đầu cậu và nói.

“Trên xe thì làm sao, tài xế cũng không nhìn thấy, không nghe thấy. Tiểu Hạ Hạ, nhanh lên nào!” Cậu vừa cọ vừa động tay động chân.

Hạ Hòa: “Không biết xấu hổ!”

Trên chiếc xe bên cạnh, Lục Bắc Trì và Ninh Giai âm: Ai mắng chúng ta?!

Họ đang thân mật với nhau trên xe, bởi vì Ninh Giai âm căn bản không có thời gian về nhà với Lục Bắc Trì!

Bình Luận (0)
Comment