Tiêu Đề: Tôi sẽ không nói cho bất cứ ai biết chuyện trên mông cậu có chữ "Cổn" đâu!
Lục Tiểu Cổn thực sự nghi ngờ có phải ngay cả tên cô cũng lừa cậu không, thậm chí nghỉ có phải cô nhóc này đã nói chuyện trên mông cậu có vết bớt chữ "Cổn" ra rồi không!
Nếu thế thì cậu ta nhất định phải chết!
"Nói đi!" Tiểu Bá Vương Lục gia nhỏ giọng quát, không lớn tiếng để không bị phát hiện.
"Tôi họ Lâm nhưng tôi không phải người nhà họ Khương. Cha mẹ tôi đều là liệt sĩ... Ông nội Khương nhận nuôi tôi..." Đầu bát úp cúi đầu nhỏ giọng nói.
Cha của cô bé họ Lâm, mẹ cô bé họ Dương cho nên cô bé tên Lâm Dương, họ đều là quân nhân, cô bé là cô nhi.
Lục Tiểu Cổn đang tức giận nghe cô bé nói vậy thì sững sờ.
Đầu bát úp cất băng vệ sinh vào cặp, cởi áo gió quanh eo rồi đưa cho cậu.
Lục Tiểu Cổn hoàn hồn nhận lấy áo, đầu bát úp không biết tìm được một tờ chủ tịch Mao ở đâu ra đưa cậu, "Tiểu Cổn gia, hôm nay cảm ơn cậu..."
Đầu bát úp thành khẩn nói, mặc dù sợ cậu, mỗi lần nhìn gặp cậu đều cảnh cáo cô nhưng hôm nay nếu không có cậu thì cô đã bị mấy tên lưu manh đánh hoặc bị cướp!
Hơn nữa cậu còn đưa cô đến bệnh viện, còn mua băng vệ sinh giúp cô.
Cô luôn biết Tiểu Bá Vương Lục gia là người không dễ chọc, cũng biết cậu giỏi nhưng không ngờ cậu cũng là anh hùng!
Lục Tiểu Cổn không để ý đến cô bé, cậu quay người đi được hai ba bước lại quay lại, "Đừng tưởng cậu là nữ thì tôi sẽ nhường cậu! Bí mật kia của tôi nếu cậu dám nói ra ngoài thì đồng nghĩa với cái chết!"
"Cậu có bí mật gì?" Đầu bát úp tinh nghịch nói.
Lục Tiểu Cổn tức giận đến mức cong người bước lên đại hai bước, làm đầu bát úp hoảng lùi liên tục, cô bé vừa lùi vừa nói: "Tiểu Cổn gia, tôi sẽ không nói cho bất cứ ai biết trên mông cậu có vết bớt "Cổn" đâu!"
"Nhóc con!" Lục Tiểu Cổn tức giận đến dậm chân, muốn lên đánh cô bé.
Lúc này một giọng nói hơi già nua từ cửa sân nhỏ truyền đến: "Là Dương Dương sao? Sao cháu về muộn vậy? Ông nội bảo Tiểu Thiệu đi tìm cháu rất lâu đấy!"
Lão thủ trưởng Khương đi từ sân ra, trầm giọng nói.
Đầu bát úp nhìn lại phía sau, bóng dáng của Tiểu bá vương đã biến mất.
Cô bé đi vào sân thấy Khương Dao Dao, cháu gái ruột của ông nội Khương đứng trong sân, "Dương Dương, em đi đâu thế? Chị lo lắng muốn chết!"
"Ông nội, lúc chạng vạng tối cháu gặp côn đồ chặn ở ngõ ạ!" Đầu bát úp thành thật nói.
Đến bây giờ cô bé vẫn không rõ sao mấy tên côn đồ kia biết ông nội cho cô tiền!
Nhưng cô biết mục đích của bọn chúng là cố ý cản cô.
"Mấy tên lưu mang gan to bằng trời ở đâu ra dám bắt nạt cháu gái ta?!" Lão thủ trưởng Khương tức giận nói, "Cháu gái, không bị thương chứ? Lần sau để Tiểu Thiệu đưa đón cháu đi học!"
Đầu bát úp vội vàng lắc đầu, hai ông cháu đi vào nhà.
Khương Dao Dao nhìn cảnh này thì âm thầm siết tay, cô ta nghĩ Lâm Dương sẽ nói dối vì sợ ông nội lo lắng, nhưng không ngờ cô nói thật.
Từ khi con nhóc này đến Khương gia, ông nội có đồ gì tốt thì đều cho con bé người ngoài này!
--
Đầu bát úp là con gái nói cách khác, cái bớt trên mông của Tiểu Cổn gia cậu đã bị một nữ sinh nhìn thấy!
Lục Tiểu Cổn ngồi ở ghế sopha, càng nghĩ càng phiền, ngây ngẩn.
Bên kia, Lục Tiểu Vũ đang lập đội chơi game online « Thiên Long Bát Bộ » với Tiểu Mộc Đầu, sau khi hai người họ chơi cờ xong, QQ của Tiểu Mộc Đầu đổ chuông và có một yêu cầu video.
"Mẹ nó! Là Tiểu Bạch Thái!" Tiểu Mộc Đầu kích động nói.
Lục Tiểu Vũ cho rằng mình nghe lầm, Tiểu Bạch Thái đã không liên hệ với họ lâu rồi, cậu ta thực sự tìm Tiểu Mộc Đầu chứ không tìm cô!