Tiêu Đề: Có lẽ cảm thấy cô thực sự đáng thương!
Cậu trèo tường trèo cửa sổ vào phòng cô để đưa thuốc cho cô!
Đầu bát úp vẫn chưa hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ khi thấy anh ở phòng mình, lại bị kinh ngạc lần nữa!
"Tại, tại sao vậy?!" Cô lắp bắp, mở to mắt nhìn cậu.
"Tại sao cái gì mà tại sao?! Bảo cậu xoa thì cậu xoa đi! Khỏi phải nói nhiều!" Lục Tiểu Cổn ngang ngược nói, đôi mắt đen trừng lên nhìn cô, cậu tiến lên một bước dài làm đầu bát úp hoảng lùi về phía sau, ngã ngồi xuống ghế!
Ôi, cậu cũng không biết vì sao!
Có lẽ cảm thấy cô đáng thương!
Một đứa trẻ tội nghiệp không cha không mẹ, chịu sự dạy dỗ của người khác, ngay cả đến tháng cũng không biết là gì.
Khuôn mặt cô bị anh đập bóng sưng lên, có lẽ nhà họ Khương cũng không quan tâm gì!
Ánh mắt của chàng trai có vẻ hung dữ rơi vào gò má hơi sưng của cô gái!
Cậu cầm túi trên bàn lấy gói dầu hoa hồng ra ném cho cô!
Đầu bát úp mang vẻ mặt sợ hãi, "Tiểu, Tiểu Cổn gia, cậu đi nhanh đi, bị ông nội tôi bắt thì không được đâu!"
Lục Tiểu Cổn nhíu mày, khóe miệng hơi cong lên, không để ý đến phản ứng của cô mà đi đến chỗ bàn đọc sách, cầm vở bài tập của lớp cô lên xem.
Cậu mặc áo sơ mi trắng, quần jean xanh quay lưng về phía cô, dáng vẻ ôn hòa không ngang tàng giống lúc chơi bóng rổ.
Ôn hòa.
Cô lại dùng từ này để hình dung một Tiểu Bá Vương mỗi lần gặp đã nắm lấy cổ áo của cô không cho cô nói bí mật của anh!
Chữ viết của nhóc con này thật đẹp.
Thay vào đó, anh nhìn thấy sách giáo khoa ngữ văn lớp sáu và sách bài tập về nhà có ghi "Khương Dao Dao" trên bìa.
"Sao cậu còn chưa làm gì, muốn tôi thoa cho? Sức tay của tôi có thể làm cậu đau chết mất!" Lục Tiểu Cổn quay người lại thấy đầu bát úp còn đang sững ngờ thì bước nhanh tới, nheo mắt lạnh lùng nói.
"A! Không, không muốn! Tự tôi, tự tôi thoa được!" Đầu bát úp vội nói, dáng vẻ bị anh làm sợ sắp khóc.
Cô mở nắp nhưng đầu lọ vẫn còn niêm phong, cô đi tìm kéo nhưng bị Lục Tiểu Cổn chặn lại, người này giật lấy lọ thuốc và vặn nắp lọ thuốc trên tay cô.
"Đần!" Lục Tiểu Cổn ghét bỏ nói, dùng đầu nhọn trên nắp chọc vào lớp vỏ đang được niêm phong của lọ thuốc.
Cậu không trả cho cô, đổ thuốc ra lòng bàn tay định thoa thuốc giúp cô, đầu bát úp vội vàng né tránh lại bị ánh mắt của anh ngăn lại.
Đứa trẻ đáng thương chỉ có thể ngây ngốc đứng đó, mặc cho đôi bàn tay dính thuốc kia vuốt ve trên mặt mình.
Cô nhắm chặt mắt.
Một đôi lông mi dài đen nhánh, giống như cây quạt, che bên trên đôi mắt.
Làn da cô rất trắng, đôi môi hồng hồng, chỉ là mái tóc cắt đủ ngang trán dày cộp trên đầu giống cái bát úp ngược, thực sự xấu.
"Sao không chơi với trẻ con trong viện? Chủ nhật cậu làm gì?" Lục Tiểu Cổn nghiêm túc hỏi, giống như giáo viên hỏi học sinh!
"Tôi, tôi..." Cô trả lời thế nào mới là đáp án tiêu chuẩn?!
Đầu bát úp muốn khóc!
Cô rất muốn nói, trẻ con ở đại viện các cậu đều xấu xa, ai cũng nghịch, không thể động vào được!
"Ăn ngay nói thật!" Lục Tiểu Cổn giống như đi guốc trong bụng cô, trầm giọng nói.
"Thành tích của tôi không tốt, tan học với cuối tuần đều phải ở nhà học thêm, không có thời gian chơi cùng các cậu." Cô cũng không muốn bị đánh!
"Có thời gian chơi cùng bạn học nam?" Lục Tiểu Cổn nheo mắt nhìn cô nhóc thấp hơn mình một cái đầu, hỏi sâu xa.
"A, tôi, chúng tôi đến cung văn hóa xem biểu diễn! Lớp tổ chứ!" Đầu bát úp vội vàng giải thích!
Cô thầm nghĩ, tôi chơi với ai liên quan gì tới cậu?!
Cùng lắm thì lần sau không dẫn vào đại viện!
Cô không có can đảm nói ra!
"Dương Dương! Xuồng lầu ăn trái cây!" Giọng Khương Dao Dao từ dưới lầu truyền đến, đầu bát úp vội vàng nhìn về phía Lục Tiểu Cổn, xin cậu nhanh đi đi.
"Sau này đừng để bất cứ ai vào đại viện tôi, nhất là nam sinh! Đây là quy định của đại viện tôi, cậu đã ở trong đại viện thì phải tuân thủ!" Lục Tiểu Cổn ngang ngược nói, đi về phía cửa sổ.
Đầu bát úp gật đầu liên tục, thấy cậu đi về phía cửa sổ định rời đi thì bước lên phía trước.
"Cổn gia! Cậu còn định đi cửa sổ sao, sẽ, sẽ ngã chết đó, cao như vậy..." Cậu té chết thì cô sẽ ngồi tù mất!
"Ngã chết?" Lục Tiểu Cổn quay người nhìn đầu bát úp, cảm thấy cô đang nói đùa!
Cậu lập tức nhảy lên cửa sổ, xoay người nhảy xuống, hai tay nắm lấy mép cửa sổ, buông ra, chân đã đứng ở bệ cửa sổ lầu một, sau đó trực tiếp nhảy xuống.
Phía dưới tối, đầu bát úp ghé bên cửa sổ nhìn xuống cũng không thấy gì.
Cậu đến và đi không để lại dấu vết.
Khương Dao Dao nói cậu cố ý đập bóng vào cô, nhưng cậu còn đưa thuốc cho cô...
...
Ngã chết?
Tiểu Cổn gia sau này còn muốn là lính đặc chủng đấy!
Nói đùa gì vậy!
Động tác Lục Tiểu Cổn lưu loát trèo ra ngoài tường nhà thủ trưởng Khương, lính canh không phát hiện ra!
"Lục Tiểu Cổn!"
Giọng nói của Lục Đại ma vương vang lên, Lục Tiểu Cổn dừng chân, lòng tràn đầy vui vẻ tới theo chút ánh sáng trong đêm!
" "Đại tá Lục! Sao cha lại đột ngột trở về?!" Lục Tiểu Cổn đi tới trước mặt thần tượng của cậu, ngẩng đầu lên hỏi.
Lục Đại Ma Vương vươn tay xoa đầu cậu, "Nhóc con! Mẹ con nói con đến thẩm mỹ viện để xóa vết bớt trên mông đi hả!"
Dưới ánh đèn đường, người đàn ông trưởng thành cắt đầu đinh nhìn con trai đã bắt đầu trưởng thành của mình, trong mắt lộ ra ý cười.
Khi nói đến vết bớt trên mông, Tiểu Cổn gia kiêu hãnh ngay lập tức cảm thấy rất xấu hổ, ngay cả trước mặt cha của mình!
Cậu thầm nghĩ, ngài có thể đừng nhắc tới được không?!
Xấu hổ muốn chết!
Sỉ nhục!
Chỉ chốc lát sau hai cha con đến sân bóng rổ, cùng chơi bóng.
Lục Tiểu Cổn đã mơ thấy ngày này từ rất lâu rồi!
Hai người đàn ông đổ mồ hôi hột đầy người ngồi xuống sân bóng, Lục Bắc Kiêu rút thuốc ra châm, Lục Tiểu Cổn loáy hoáy cũng muốn rút bị Lục Bắc Kiêu ngăn lại, "Thằng nhóc thối, mới lớn chút đã học hút thuốc! Có thể không hút thì đừng hút, thứ đồ chơi này cũng không phải thứ gì tốt!"
"Nói về đối tượng nhỏ đi?" Lục Đại Ma Vương quan tâm hỏi.
Lục Tiểu Cổn mơ hồ, "Cha nói gì vậy?!"
"Vậy con muốn xóa làm gì?! Ông đây còn tưởng con có đối tượng, sợ đối tượng nhỏ nhìn thấy!"
Lục Tiểu Cổn: ". . ." Đã thấy.
Không đúng, nhóc con chết tiệt đó cũng không phải đối tượng của cậu!
Cậu không có cảm tình với nữ sinh!
"Cha, không phải cảm thấy nó rất xấu hổ sao!" Lục Tiểu Cổn ấm ức nói.
"Nhóc con, con có biết cái bớt này có thế nào không? Cha cũng không muốn con xóa nó, có có ý nghĩa rất đặc biệt!" Giọng điệu Lục Bắc Kiêu có chút thâm trầm.
Dưới ánh đèn ấm, vẻ mặt Lục Tiểu Cổn cũng lộ vẻ phức tạp, "Cha, những gì Diệp Kiều viết trước đây, không phải tất cả đều là sự thật, đúng không? Trước khi con sinh ra đã gọi là Lục Tiểu Cổn rồi? Là cái tên ngu ngốc mẹ đặt cho con ở kiếp trước!"
"Chát!"
Lục Tiểu Cổn vừa dứt lời đã bị Lục Đại Ma Vương cho một bạt tai, "Nói mẹ con thế nào?!"
Tiểu Cổn gia che mặt, vẻ mặt uất ức!
"Đúng, những thứ mẹ con viết đều là chuyện thật! Kiếp trước mẹ con hồ đồ, nhưng không phải lỗi của cô ấy, chuyện trước kia cô ấy đều không nhớ rõ, sau này con không được nhắc một chữ ở trước mặt mẹ con, có biết không?" Người cuồng vợ trầm giọng nói.
Đầu bát úp: này cậu, tại sao là tôi?!
Lục Tiểu Cổn: Bởi vì cậu đã thấy vết bớt trên mông ông đây, cậu phải chịu trách nhiệm!!!