Tiêu Đề: Trùng hợp vậy sao?!
Anh nhảy xuống, thiếu niên chưa đến 16 tuổi đã cao hơn mét tám, đang đứng trong căn phòng nhỏ trần nhà có vẻ thấp, có một cảm giác áp bức vô hình.
Lâm Dương hoảng đến nói lắp bắp: "Anh trai, anh trai nhà họ Mạnh đã học đại học ở bên cạnh, anh ấy được nghỉ hè, tôi đến tìm anh ấy hỏi bài tập!"
Quyển vật lý trong tay bị cậu cướp mất, dáng người cao lớn đầy mồ hôi nóng xen lẫn mùi thuốc lá đứng trước mặt cô. Giờ đang cuối tháng sáu, chính là mùa hè, trong phòng không có điều hòa, Lâm Dương chỉ cảm thấy càng nóng hơn!
"Tôi dạy không tốt sao?" Giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.
"Tốt! Cổn gia dạy vô cùng tốt!" Ham muốn được sống của Lâm Dương vô cùng mãnh liệt, cô ngẩng đầu nhìn anh, nói chắc nịch.
Cổn gia: "Thế sao còn đi tìm người khác dạy?"
Lâm Dương: "..." Không phải ngài đến bắt nạt tôi sao? Từ lúc nào đã thành gia sư rồi của tôi rồi?
Lục Tiểu Cổn đi đến chỗ bàn học, trừng Lâm Dương một chút, cô vội đi tới ngoan ngoãn cầm sách ngồi xuống, "Đề nào không hiểu?"
"Cổn gia, vừa rồi anh Mạnh đã dạy tôi rồi, tôi hiểu hết rồi!" Lâm Dương nói thật.
Vừa nói xong đã cảm thấy có núi đè trên đầu, mẹ nó, hình như cô lại nói sai gì rồi!
"Hiểu cũng phải nghe tôi giảng một lần!" Cổn gia vô cùng bá đạo nói.
Lâm Dương: "..."
Ngoan ngoãn tìm một bài tập liên quan tới cơ học rồi lại nghe cậu giảng một lần.
Lần này nếu cô gặp lại loại câu hỏi này, nhất định cô nhắm mắt cũng làm được!
Lục Tiểu Cổn phát hiện trên bàn của Lâm Dương có một phong thư, rút ra bên trong là mộ vé máy bay bay thẳng đến Lệ Giang. Cậu nheo mắt nhìn ngày.
Quê cô ở tỉnh Y, cha mẹ cô đều là bộ đội biên phòng, cả hai đều hy sinh trong một nhiệm vụ chống buôn bán ma túy có vũ trang.
Năm nay vừa tròn mười năm.
Lục Tiểu Cổn đang chơ bóng rổ, vừa về tới sân nhà lão tư lệnh Lục, Lục Tiểu Vũ vừa định ra ngoài gọi cậu về ăn cơm, "Lục Tiểu Vũ, anh đi Lệ Giang, ngày 2 tháng 7 đi!"
...
"Lục Tiểu Cổn! Cuối cùng anh cũng nguyện ý nâng niu cưng chiều đứa em gái sinh đôi này rồi!" Lục Tiểu Vũ được chiều mà sợ, đi theo Lục Tiểu Cổn vào nhà.
Lục Tiểu Cổn dừng lại, quay người nhíu mày nhìn cô, "Nghĩ nhiều rồi! Anh cũng muốn đi thăm Tiểu Bạch Thái kia thôi!"
Lục Tiểu Vũ: "..."
Lục Tiểu Vũ kịp hiểu ra, nhìn bóng người Lục Tiểu Cổn đã lên bậc thang, "Ai muốn đi gặp cái tên phản bội Tiểu Bạch Thái kia chứ?!"
Lúc này đồ ngốc Lục Tiểu Vũ không nghĩ ra anh em bọn họ sinh đôi có tâm linh tương thông!
Trong lòng Lục Tiểu Cổn tràn đầy ghét bỏ.
--
Ngày mùng 2 tháng 7, Lâm Dương đáp chuyến bay đến Lệ Giang thành công, đi cùng cô có Khương Dao Dao và Khương Phong, cháu trai lớn của ông nội Khương. Cô cũng không hiểu, tại sao Khương Dao Dao phải đi cùng cô.
Vì có thể ngồi ở cửa sổ nên Khương Dao Dao đổi chỗ cho cô.
Lâm Dương vừa đeo tai nghe lên nghe tiếng anh, bả vai bị người ta vỗ nhẹ, cô tưởng người bên tay phải nên nở một nụ cười ngọt ngào theo bản năng. Kết quả khi nhìn thấy người con trai đội mũ lưỡi trai, đeo kính râm vô cùng ngầu thì choáng váng.
!!!
Trùng hợp như vậy sao?!
"Bạn học, xin nhường đường một chút." Thấy cô thất thần, Lục Tiểu Cổn lễ phép hỏi.
Cho nên chỗ của cậu còn cùng hàng với cô!
"Đại thiếu gia Lục, đây không phải tôi, tôi:-" Vị trí? Câu nói tiếp theo Diệp Nhất Mộc đã bị cùi trỏ của Lục đại thiếu đẩy lại.
Vốn dĩ cậu ta nên ngồi bên cạnh Lâm Dương!
Ai biết vị thiếu gia này tạm thời muốn ngồi vào chỗ của cậu ta, không nói trước với cậu ta!
Thiếu gia này còn động kinh bảo Lục Tiểu Vũ đặt hạng phổ thông!
Diệp đại thiếu Diệp Nhất Mộc chỉ có thể xám xịt ngồi bên cạnh Khương Dao Dao.